Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh còn chưa dậy thì Hoắc Thâm đã lặng lẽ rời đi rồi.
Công việc anh rất bận, có thể trích ra một ngày tới đây cùng cô đã là vô cùng khó khăn cộng thêm khách sạn hai người ở không được an toàn lắm, Lê Nhất Ninh cũng sắp tới đoàn phim rồi, đương nhiên Hoắc Thâm phải trở về thành phố A còn Lê Nhất Ninh ở lại quay phim.
Hôm nay muốn chụp tạo hình của Lê Nhất Ninh. Sáng sớm cô đã chạy tới đoàn phim fôi.
Đúng lúc đạo diễn Thấm cũng từ bên trong đi ra, ông nhìn cô một cái: “Ninh Ninh đến sớm như vậy.”
Lê Nhất Ninh cong môi cười: “Chào buổi sáng, đạo diễn Thẩm.”
Đạo diễn Thấm khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ nói: “Thợ hóa trang đang ở bên trong, đi thay quần áo đi.”
“Được.”
Lúc Lê Nhất Ninh đi vào, Phó Mộng đã quay xong hai phân cảnh mất hơn năm tiếng, lúc này đang khép mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Lê Nhất Ninh nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Cô còn chưa phát ra tiếng động thì Phó Mộng đã
mở mắt ra nhìn về phía cô rồi.
“Sớm như vậy?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Dạ. Chị Phó Mộng cực khổ rồi.”
Phó Mộng lớn hơn Lê Nhất Ninh vài tuổi cũng là nghệ sĩ có diễn xuất trong giới, có điều không có nổi tiếng vượt bậc nhưng nhân khí thì không tệ.
Trước Lê Nhất Ninh từng nghe không ít tin dồn của cô ấy nói tính cách của cô ấy không tốt.
Nhưng trong mấy ngày ở chung này Lê Nhất Ninh cảm thấy đó dều là những hiểu lầm của người ngoài giới.
Phó Mộng nhẹ nhàng mỉm cười: “Không cực khổ, thợ hóa trang hình như đi nhà vệ sinh rồi, chốc nữa sẽ trở lại thôi.”
Giọng nói cô ấy nhàn nhạt tính ra không phải kiếu nồng nhiệt, nhưng đối xử với Lê Nhất Ninh cũng khồng tỏ ra không thích gì cả.
Hai người ngồi trên im sofa im lặng một lúc, vì để giết thời gian Lê Nhất Ninh đặc biệt bò lên weibo lướt tin tức mới.
Vừa mới mở ra, cô lập tức nhìn thấy một weibo nọ theo dõi mình đăng lên một hình lịch trình, là có liên quan tới Hoắc Thâm.
Một bộ điện ảnh năm ngoái Hoắc Thâm đóng vai chính sắp được công chiếu.
Lúc này trên weibo đều đang làm tuyên truyền
cho anh, còn có những thành phố mà anh có thể sẽ chạy đi tuyên truyền.
Lê Nhất Ninh nhìn một cái, không ngờ trong đó lại có một cụm ngay tại thành phố cô đang ở, những cụm lần này Hoắc Thâm đi tuyên truyền đều không tệ, ngoại trừ thành phố A còn lại chính là ở đây.
Đoán là trích không ra thời gian.
Lúc cô đang xem hăng say thì trợ lý của Phó Mộng cầm theo một ly cà phê từ bên ngoài đi vào: “Chị Mộng, đây là cà phê của chị.”
Phó Mộng ‘ừm’ một tiếng, giọng nói hơi khàn: “Cám ơn.”
Trợ lý nhìn sang Lê Nhất Ninh, ngập ngừng hỏi: “Chị Ninh Ninh, chị muốn uống cà phê không?”
“Không đâu.” Lê Nhất Ninh tươi cười: “Chị ngủ đủ rồi, tạm thời không cần, cảm ơn.”
Sau khi trợ lý đi rồi, thợ hóa trang cũng từ bên ngoài đi vào.
Cô ấy mỉm cười nhìn Lê Nhất Ninh, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng tới lượt em làm tạo hình rồi.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt.
Thợ hóa trang nói: “Phục trang của em rất đẹp đấy.”
Phó Mộng đang học thuộc lời thoại bên cạnh, cười nói: “Cồ ấy đang khen em, đoán là muốn xem em mặc bộ quần áo đẹp đẽ đó đây.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười: “Quần áo của chị
Phó Mộng càng đẹp hơn.” Cô nhịn không được nói: “Em rất thích bộ quần áo lúc đại hốn của chị.”
Phân cảnh đại hôn sẽ được quay vào tuần sau, quần áo sớm đã được đưa tới rồi, hiện đang treo ở phòng khác, lúc đưa tới bọn Lê Nhất Ninh vì tò mò còn chạy đi ngắm một phen.
Không hổ là bỏ ra một số tiền lớn để làm ra, quần áo đúng là rất đẹp mắt.
Phim CỔ trang tốt ở chỗ đó, trang phục đều đẹp và tinh tế hơn những phục sức bình thường rất nhiều.
Trong phim Lê Nhất Ninh là công chúa, phục trang tương đối phức tạp, cả một buổi sáng cô ngồi trên ghế bị giày vò rất lâu.
Những nghệ sĩ khác đi ra đi vào, thay đổi mấy bận. Nhưng cồ vẫn bị giày vò như cũ.
Tới lúc mơ màng muốn ngủ, thợ hóa trang mới buông tha cô.
Lê Nhất Ninh còn chưa mở mắt ra, Tiểu Ngọc tới đưa nước cho cồ lập tức kinh ngạc hồ ra tiếng: “Chị Ninh Ninh, chị đẹp quá ạ!”
Lông mi Lê Nhất Ninh run rẩy, cố mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người trong gương cô hoảng hốt một lúc lâu.
Đây. là cô thật ư??
Người trong gương xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, trang điểm và đầu tóc dều khiến Lê Nhất Ninh sinh ra cảm giác xa lạ.
Tiểu Ngọc nhìn cô, ằ3 a a a’ không ngừng, túm tay cô kích động không thôi: “Hu hu hu hu Ninh Ninh chị nhất định là công chúa xinh đẹp nhất.”
Lúc này thợ hóa trang cũng nhịn không được cười nói: “Đúng vậy, Ninh Ninh rất xinh đẹp, làn da cũng tốt nữa.”
Cô âỳcười: “Chị làm nghề trang điếm nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu gặp nghệ sĩ có làn da tốt như Ninh Ninh vậy.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cong môi cười: “Cảm ơn chị.”
Thợ hóa trang giục cô: “Mau ra ngoài thử xem.”
*
Bên ngoài, những người khác cũng đang chụp ảnh tạo hình, đạo diễn đặc biệt giành ra nửa ngày đế chụp, thuận tiện sửa chữa một địa điểm quay phim khác.
Nhân viên công tác đang làm việc đâu vào đây.
Đương nhiên là không tránh khỏi việc tụ tập thảo luận về các nghệ sĩ.
“Hu hu hu tạo hình hôm nay của chị Phó Mộng đẹp quá đi à!”
“Đúng vậy đúng vậy, thầy Dịch nhà chúng tôi cũng thật đẹp trai!”
“Hu hu hu nhìn quần áo của họ, tôi thấy đẹp ghê hồn!”