Phó Mộng tỉnh táo lạt mỉm cười thản nhiên.
Trang Lam nhìn người đứng cách đó không xa, trong mắt lướt qua tia hâm mộ.
Mà bên kia, Dịch Tử Mặc và Mộ Tùng Nam cũng bất ngờ im lặng, thẳng tới lúc có người gọi một tiếng mọi người mới lần lượt tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được đặt ở trên người cô.
Mồi một động tác, mồi cái nhăn mày mồi một nụ cười của cô dều khiến người ta động lòng.
Đạo diễn từ bên cạnh đi tới, đánh giá Lê Nhất Ninh một cái, hài lòng gật gật đầu: “Không tệ không tệ, giống công chúa nguyên bản lắm.”
Õng nhìn nhiếp ảnh gia cách đó khồng xa “Qua đây, chụp hình cho công chúa chúng ta.”
Lê Nhất Ninh phì cười, mắt mày cong cong giống như vầng trăng non, càng khiến người ta khồng dời mắt nổi.
“Cảm ơn đạo diễn.”
Nhiếp ảnh gia cũng rất tài giỏi.
Sắp xếp tạo hình cho Lê Nhất Ninh.
“Ninh Ninh lên hình không tệ.” Nhiếp ảnh gia nói: “Mồi tấm đều rất đẹp.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày: “Thật không ạ, là đang lừa em phải không?”
Nhiếp ảnh gia: “Sao có thế chứ, em qua đây xem, tôi không biết nên chọn tấm nào nữa này.”
Cuối cùng chụp được hơn trăm tấm, còn như chọn thế nào phải đợi sau khi chỉnh sửa hình ra rồi thảo luận sẽ biết ngay thôi.
Tiểu Ngọc ở bên cạnh Lê Nhất Ninh kích động: “Em muốn lấy điện thoại chụp mấy bức.”
“Chụp.”
Lê Nhất Ninh ngoan ngoãn để cho Tiếu Ngọc chụp, sau khi chụp xong, Phó Mộng ở bên cạnh đi tới: “Không được, tôi cũng muốn chụp hình chung với công chúa.”
Chẳng mâỳ chốc, nhân viên công tác của đoàn phim cũng ào ào chạy tới chụp hình chung.
Đối với chuyện này Lê Nhất Ninh không có cảm giác quá lớn, mọi người muốn chụp thì chụp.
Cả một buổi sáng cô đã chụp hình tới tê người.
Sau khi chụp xong, địa điểm quay phim bên kia cũng đã được chuẩn bị xong hết thầy.
Đạo diễn Lâm nhìn họ một cái: “Phân cảnh hôm nay là của Ninh Ninh và Tử Mặc, hai người tập thoại với nhau trước, đợi lát nữa bắt đầu quay.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh nhìn Dịch Tử Mặc ở đối diện, nhẹ nhàng mỉm cười.
Dịch Tử Mặc chăm chú nhìn cồ chốc lát rồi từ từ đi tới: “Tập thoại nhé.”
“ừm.”
Cảnh này khá đơn giản, là lúc cô vần còn chưa tìm được người cô thích, ngây thơ lãng mạn, xung quanh còn có không ít người vây quanh, tất cả mọi người đều nâng niu cô yêu thương cô, cho dù là Thái tử ca ca – cũng chính là hoàng đế ca ca tương lai – cũng yêu thương cô vô cùng.
Lê Nhất Ninh nhìn lời thoại trước mặt, thật ra cô cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng không hiểu sao có chút gọi khồng thành tên.
Dịch Tử Mặc nhìn nụ cười trên mặt cồ một cái, híp mắt lại thôi không nhìn nữa.
Hai người tập với nhau một hồi thì chính thức quay.
Đây là cảnh quay đầu tiên sau khi Lê Nhất Ninh vào đoàn phim tới nay, đạo diễn Thẩm vẫn còn hơi lo lắng.
Bản thân cô cũng có chút căng thẳng, cô biết trình độ của bản thân, không tính là tốt nhưng cũng không đến nồi tệ, cô chỉ sợ bản thân phát huy không tốt cản trở tiến độ của người khác.
Dịch Tử Mặc giống như biết cồ đang nghĩ gì, giọng điệu nhàn nhạt nói với cô: “Chốc nữa đừng căng thẳng quá, cứ thuận theo tự nhiên, đưa bản thân nhập vào công chúa.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Chính thức quay phim.
Lê Nhất Ninh thay đối biếu cảm, cô tung tăng nhảy nhót, khóe mồi cong lên, trên mặt mày đầy vẻ tự tin.
Cồ và Dịch Tử Mặc đang đứng trong cung điện, cô vui mừng hớn hở nghiêng đầu nhìn thái tử ca ca bên cạnh.
“Thái tử ca ca, muội nghe mẫu hậu nói mấy ngày nay huynh không được khỏe lắm, muội đặc biệt tới thăm huynh đây.”
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần đáng yêu: “Huynh làm sao thế.”
Dịch Tử Mặc cúi đầu, đối với nụ cười rạng rỡ đó của nàng, có một tia yêu chiều lướt qua đáy mắt: “Không sao.”