Cộng thêm việc Hoắc Thâm khá kén chọn, trừ các nhãn hàng đưa tới ra còn có sản phẩm anh đặc biệt đặt thiết kế riêng.
Có lần Lê Nhất Ninh nhìn thấy, phát hiện trong tủ đó đặt đầy măng sét, dều đẹp hơn cái cồ tặng nhiều.
Hoắc Thâm biết tâm tư nhỏ đó của cô, bèn rất phối hợp.
“Có.” Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của Lê Nhất Ninh, cười khẽ một tiếng: “Nhưng ý nghĩa khồng giống nhau.”
Lê Nhất Ninh cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng.
Dư Hưng ở bên cạnh đã nhìn không nổi nữa rồi, những người còn lại thì mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Hoắc Thâm đây là đang yêu sao?!!
Hơn nữa càng quan trọng hơn là, lúc Hoắc Thâm yêu đương thì ra là có dáng vẻ này?!!
Mấy lời dỗ người này, nói không tu luyện mấy năm bọn họ không tin đâu, biết dỗ người quá fôi (Tó!! Ị
Sau khi đeo mãng sét xong, Lê Nhất Ninh nhìn thời gian: “Anh sắp đi thảm đỏ còn phải chụp hình nữa phải không.”
“ừm.”
Lê Nhất Ninh chỉ chỉ: “Vậy em đi trước nhé.”
Cồ nhỏ giọng nói: “Em với người của đoàn phim cùng xem lễ cồng chiếu của anh.”
Hoắc Thâm khựng lại, nhìn những người trong phòng.
Người trong phòng ngầm hiểu, không hẹn mà cùng nói: “Chúng tôi xuống lầu đợi anh.”
Dư Hưng: “Mười phút sau xuống lầu, nhớ đừng làm hỏng lớp trang điểm.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Lời này nghe sao mà không đúng chồ nào ấy chứ.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm thôi.
Cô ngước mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: ”
Em đi đây.”
Anh giơ tay, xoa tai của cô: “Cứ vậy mà đi sao?”
Lê Nhất Ninh nghẹn: “Bằng không thì sao?”
Hoắc Thâm nhìn cồ: “Không có gì muốn nói?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh, suy nghĩ lời chúc phúc: “ồ, chúc anh đêm nay cồng chiếu thuận lợi, đạt doanh thu phòng vé cao.”
Hoắc Thâm:” ”
Anh bật cười, cũng không biết Lê Nhất Ninh là ngốc thật hay là cố ý nữa.
Nghĩ vậy, Hoắc Thâm gập ngón tay vuốt mũi cô: “Điều anh muốn là cái này?”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt.
Hoắc Thâm rất là bất lực, thấp giọng nói: “Sau khi kết thúc đợi anh?”
Lê Nhất Ninh: ” Ờ.”
Cô khựng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi bọn anh kết thúc còn phải phỏng vấn chụp hình nữa phải không?”
“Đó được xếp trước, nhưng tiếp sau đó cũng có.”
Lê Nhất Ninh gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy anh còn bảo em đợi anh, không sợ bị người ta phát hiện sao?”
“Không đâu.”
Hoắc Thâm ngừng lại chốc lát: “Vào xe ngồi đợi trước.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh không nói tiếp nữa.
Hoắc Thâm im lặng mấy giây, xoa lòng bàn tay của cô: “Chúng ta cùng về nhà được không?”
Má cô hãy còn đỏ ửng, cô chớp mắt còn vô thức
liếm môi một cái, khẽ giọng đáp: “Được.”
Hai người im lặng nhìn nhau chốc lát, Hoắc Thâm khom người nhẹ nhàng chạm vào khóe môi một cái, giọng nói khàn đục: “Điều cuối cùng
đừng nói chuyện với người đàn ông khác.”
Lê Nhất Ninh: ” ”