“Không phiền chút nào cả.”
“Phiền lắm mà.”
Lúc hai người đang nói cười thì Hoắc Thâm trở về.
Vừa vào nhà, Hoắc Thâm lập tức nhìn thấy cô vợ nhà mình đang trêu chọc quản gia nhà mình.
Thấy vậy, anh xoa mắt.
Giây phút chú Hứa nhìn thấy Hoắc Thâm thì lập tức ho một tiếng, cung kính gọi: “ông chủ da về rồi.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, giọng nói nặng nề: “Tới nhà bao lâu fôi?”
Lê Nhất Ninh chớp mắt, khóe môi cong lên: ‘Vê
trước anh hai mươi phút.”
Cô đứng dậy đi tới bên cạnh Hoắc Thâm: “Sao anh lại về nhanh như vậy?”
Ban đầu cô còn cho rằng ít nhất hơn một tiếng nữa thậm chí là cả đêm nay Hoắc Thâm cũng không về nhà được ấy chứ.
Dầu sao với tình hình gió bão hiện tại trên mạng mà nói các fan không cản Hoắc Thâm lại thì đã
khiến người ta bất ngờ lắm rồi.
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn cô, sau khi nhìn thấy ý cười trong mắt cô mới duỗi tay vỗ đầu của cô một cái: “Sao anh cảm thấy em đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi: “Em là vậy đây.”
Hoắc Thâm còn muốn nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy chú Hứa đang đứng cách đó không xa thì anh ngừng lại một giây.
Với một giây này, thân làm quản gia hiểu lòng người nhất nhất nhất, chú Hứa rất có mắt nhìn.
Ông mỉm cười, nhìn về phía hai người: “ông chủ bà chủ về rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chú Hứa đi nghỉ trước đây.”
Nói xong còn không đợi Hoắc Thâm đáp, thì chú Hứa đã mang theo người làm vốn còn đang đợi ở phòng khách cùng chạy đi như một làn khói rồi.
Tốc độ nhanh đến mức khiến Lê Nhất Ninh kinh
ngạc.
Cô há miệng không biết phải nói sao.
Nghĩ vậy, cô duỗi tay chọc mặt của Hoắc Thâm, cười một cách hàm ý: “Chú Hứa thật là ”
“Hửm?” Hoắc Thâm cúi đầu, cọ mũi cô: “Làm sao?”
“Hiểu chuyện quá đi mất.”
Nghe xong, Hoắc Thâm nhướng mày cố ý hỏi cô: “Hiểu chuyện thế nào?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nghẹn chốc lát, muốn nói nhưng hình như lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Trong phút chốc, Lê Nhất Ninh chỉ biết đối mắt nhìn nhau với Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cồ, híp mắt mỉm cười.
“ừm, đúng là hiểu chuyện thật.”
Lê Nhất Ninh:”???”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, “Anh đang nói
ưm ” Lời còn chưa nói xong thì eo cồ đã bị nắm
chặt được Hoắc Thâm kéo vào lòng, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả nụ hôn lúc ở trong nhà chung cư, hơi thở nóng bỏng của người đàn ồng ép chặt khiến Lê Nhất Ninh thở không ra hơi.
Cồ nức nở một tiếng, Hoắc Thâm hồn càng mạnh mẽ.
Cơ thể Lê Nhất Ninh đang dựa vào sô pha, Hoắc Thâm hồn đột ngột như vậy khiến cô trực tiếp ngồi lên sô pha, đón nhận sức nặng của người đàn ông trước mặt để mặc anh hôn.
Da thịt của hai người ma sát với nhau, nhiệt độ còn nóng bỏng hơn so với nhiệt độ của nắng hè chói chang.
Lê Nhất Ninh bị hôn đến choáng váng đầu óc, cô muốn đẩy người này ra nhưng vĩnh viền đều hoàn toàn ngược lại, trái lại khiến Hoắc Thâm càng dựa sát vào mình hơn.
Rất lâu sau đó, Hoắc Thâm tiếp tục hôn xuống dưới Lê Nhất Ninh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở
anh một câu: “Hoắc Thâm về phòng đi.”
Động tác của Hoắc Thâm dừng lại, anh cắn môi cồ một cái rồi ôm ngang người lên đi về phòng ngủ trên lầu.
Đóng cửa phòng lại, gò má và cơ thế của Lê Nhất Ninh đều được nhuộm lên một màu đỏ ửng.