Sau khi về tới quán trọ, Lâm Du đã nghe thấy tin này rồi, cô cười không dừng được, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Ninh Ninh sao em có thể lớn gan như vậy?”
Cô nhịn cười không được: “Ngay cả thầy Hoắc cũng dám trêu chọc.”
Mặt Lê Nhất Ninh đầy vẻ vô tội: “Đó không phải là vì sự phát triển lâu dài của quán trọ chúng ta sao, nên em mới không thể không đắc tội thầy Hoắc.”
Hoắc Thâm nhếch môi, cứ im lặng ngồi đó xem cô biểu diễn.
Giang Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy, lên tiếng nói: “Có điều cách này vẫn không nên dùng, sau này đừng làm phiền thầy Hoắc làm những chuyện này nữa.”
Lê Nhất Ninh kiềm cơn xúc động muốn chửi người của mình xuống, cô 'ờ một tiếng: “Tới lúc đó lại thấy, ngày mai chúng ta còn có khách tới nữa chắc là sẽ không thiếu tiền đâu.”
Giang Nguyên: “......”
Bữa tối là mọi người cùng nhau cố gắng làm ra.
Sau khi ăn xong, mọi người hẹn nhau đi ngắm cảnh đêm.
Nơi ngắm cảnh đêm không xa lắm, đi bộ chừng hai mươi phút là tới rồi.
Nhưng thể lực của Lê Nhất Ninh không tốt như vậy, đi được một lúc thì biến thành đi cuối cùng, cô nhìn xung quanh chỉ còn lại cô và anh quay phim thôi.
“Thầy ơi, thầy mệt không?”
Anh quay phim gật đầu: “Vẫn ổn”
Lê Nhất Ninh nhìn một cái: “Bọn họ đều đi xa rồi phải không, chúng ta còn phải tiếp tục theo lên sao?”
Anh quay phim: “Tùy cô.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Không đi nữa đâu, tôi cảm thấy ngắm cảnh đêm ở đây cũng khá đẹp mà”
Anh quay phim: “......”
Hai người trực tiếp ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Tề Thao luôn trò chuyện với Hoắc Thâm, lúc đang nói hăng say bỗng Hoắc Thâm dừng bước quay đầu lại nhìn phía sau.
Anh nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Lê Nhất Ninh đâu?”
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên sững người, cũng quay đầu lại nhìn theo: “Có thể còn đang ở phía sau.”
Đồng Nhiễm nói: “Có thể Ninh Ninh nhìn thấy thứ gì hay bị thu hút qua đó rồi”
Nghe xong, mặt Hoắc Thâm u ám đi: “Không đâu.”
“Cái gì?” Lâm Du nhìn Hoắc Thâm đầy kinh ngạc.
Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Cô ấy không đâu.”
Mọi người sững sờ, dường như bắt được trọng điểm gì đó. Hoắc Thâm nhìn một cái: “Còn bao lâu nữa tới?”
Tê Thao nhìn nhân viên công tác.
Nhân viên công tác chỉ chỉ: “Sắp tới rồi.”
Phương Văn Lâm thấy vậy nói: “Tôi trở lại đón cô ấy cho.”
Giang Nguyên cũng vội nói: “Tôi đi cho, anh Lâm anh ở lại đi”
“Không cần.”
Dưới trăm mắt dõi theo, Hoắc Thâm nói một cách lạnh nhạt: “Để tôi đi.”
“A?”
Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, Hoắc Thâm đã đi thẳng xuống dưới rồi.
Nơi ngắm cảnh đêm có địa hình tương đối cao nhưng không phải là loại cao của núi, chỉ có hơi dốc lúc đi sẽ hơi tốn Sức.
Đợi bóng lưng của Hoặc Thâm biến mất ở trước mặt mọi người, Đồng Nhiễm làm như vô tâm nói ra một câu: “Cảm thấy thây Hoắc rất lo lắng cho Ninh Ninh”
Lâm Du nghe được, ánh mắt phút chốc lạnh xuống, cô nhìn Đồng Nhiễm một cái, bình thản nói: “Chúng tôi cũng lo lắng cho Ninh Ninh”
Đồng Nhiễm ngẩn người, hơi lúng túng: “Em không có ý đó, chỉ là cảm thấy chúng ta có phải cũng nên trở lại tìm Ninh
Ninh không?”
“Không cần đâu.” Tề Thao nói, “Có thây Hoắc đi là được rồi” Mọi người không ai có ý kiến, chỉ có thể tiếp tục đi lên.
Lê Nhất Ninh nghỉ ngơi được một lúc bèn muốn xuống núi, chỉ có điều...... cô hơi sợ.
Lê to gan cái gì cũng tốt, chỉ sợ ma sợ tối.
Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía anh quay phim: “Thầy ơi, cái camera này vẫn mở chứ?”