Lê Nhất Ninh cười khế một tiếng, cũng không quản tới rốt
cuộc mic có tắt hay chưa, cô hời hợt nói: “Đúng vậy, giờ cô mới phát hiện ra sao.”
Mặt Đồng Nhiễm trắng bệch, nước mắt như chực trào ra.
Mà fan trên kênh trực tuyến khi thấy cảnh này đều rất vui sướng, cũng có người mắng thái độ của cô không tốt.
[Không biết tại vì sao...... Thấy Lê Nhất Ninh nói như vậy đột nhiên tôi thấy vui sướng gì đâu, vốn dĩ đã không thích thì cần gì làm tịch trước ống kính.]
[Woa, Lê Nhất Ninh lợi hại.]
[Nói thật đấy, tôi thấy mệt khi xem tới bộ mặt bạch liên hoa của Đồng Nhiễm lắm rồi, đẳng cấp còn chưa đủ đâu.]
[Khóc khóc khóc, Lê Nhất Ninh người ta còn chưa mở miệng mắng chửi đâu.]
[Lê Nhất Ninh quá đáng lắm rồi đó, Đồng Nhiễm người ta quan tâm tiền bối một chút cũng không được sao, lại còn nói bằng giọng điệu đó, quả nhiên là xem thường người khác, kiêu ngạo tùy hứng.]
Lê Nhất Ninh mới không quan tâm người khác nói gì về mình, cô kiêu ngạo tùy hứng thì đã làm sao, cô không hề định chung sống hòa thuận vui vẻ với Đồng Nhiễm, không cần thiết cũng làm không được.
Đồng Nhiễm khóc rồi, đúng lúc Giang Nguyên từ bên ngoài đi vào nhìn thấy hốc mắt cô ta đỏ hồng thì vội vàng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em làm sao vậy?”
Đồng Nhiễm chùi nước mắt: “Không sao.”
Nói xong, người đã chạy ra bên ngoài.
Giang Nguyên nhìn Lê Nhất Ninh một cái, rồi nhìn sang bóng lưng của Đồng Nhiễm, nổi giận đùng đùng: “Lê Nhất
Ninh, cô lại làm gì Đồng Nhiễm rồi?”
Lê Nhất Ninh ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn cho anh †a, tiếp tục lo viết của mình.
“Lê Nhất Ninhl”
Giang Nguyên thấy bộ dáng cô như vậy, càng tức giận không kiềm được.
“ồn ào cái gì?” Hoắc Thâm không biết từ đâu xuất hiện, anh lạnh lùng nhìn Giang Nguyên, “Bắt nạt một cô gái hay lắm sao?”
Sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Thầy Hoäc, là Lê Nhất Ninh......”
“Lê Nhất Ninh làm sao?”
Giang Nguyên kìm nén cơn giận, hạ giọng nói: “Là Lê Nhất Ninh ức hiếp người.”
Nghe xong, Hoắc Thâm nhếch môi cười một cái: “Nếu cô ấy thật sự muốn bắt nạt người, thì các cậu không có cơ hội xuất hiện ở tiết mục này đâu.”
Sau khi Giang Nguyên chạy ra ngoài tìm cô bạch liên hoa kia, Lê Nhất Ninh mới ngẩng đầu nhìn Hoắc Thâm.
“Cảm ơn anh” Hoắc Thâm nhấc mí mắt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh không để ý tới mà tiếp tục viết, nhàn nhạt hỏi: “Sao anh biết không phải là tôi ức hiếp người ta?”
Hai người đều đã thừa nhận có quen biết ở trước mặt mọi người nên không cần phải giữ khoảng cách quá mức, lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút.
Hơn nữa giả vờ như không quen biết, thật sự hơi mệt.
Hoắc Thâm ngừng vài giây, hỏi ngược lại: “Lời tôi vừa nói không nghe thấy?”
Lê Nhất Ninh: “Cái gì...... Cô nghẹn họng, nhớ tới câu nói đó của Hoắc Thâm: “Tôi nào có lợi hại như vậy, tôi không muốn bọn họ xuất hiện thì bọn họ không thể có mặt ở đây ngay sao, lời anh nói giống như tôi có thể một tay che trời vậy.”
Hoắc Thâm không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cô.
Không biết vì sao từ trong ánh mắt đó đột nhiên Lê Nhất Ninh bắt được không ít thứ hữu dụng, ví dụ như thu mua công ty, ví dụ như cô ký hợp đồng với Tinh Hà...... Hình như đều là
những chuyện cô muốn làm đều làm được thật.