Anh gọi bác Lý tìm một hầu nữ nhanh nhẹn đến mặc đồ cho cô.
Do thuốc lần này cô uống đến hai viên nên tác dụng làm cho cả quá trình mặc đồ cô vẫn không hay biết gì.
Người hầu nữ thay đồ cho cô là Tiểu Tranh, cháu gái của bác Lý.
Cô khi nhìn thấy những vết thương trên người Tần Vô Song thì hơi ngạc nhiên, nhìn bề ngoài Tần Vô Song có vẻ hoàn hảo nhưng không nghĩ cô lại từng bị thương nhiều đến thế.
Sau khi thay váy ngủ cho cô thì Tiểu Tranh đi ra ngoài.
Tần Vô Song nằm trên giường ngủ.
Tề Thiên Mặc tắm xong bước ra.
Nhìn thấy cô nằm trên giường hơi thở đều đều.
Dáng vẻ khi này của cô rất yên tĩnh, không còn dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Anh nằm xuống cạnh cô, tay với lấy tấm chăn ấm áp phủ lên thân hai người.
Mùi hương từ người cô tỏa ra thật dễ chịu, có cô nằm bên cạnh Tề Thiên Mặc nhắm mắt từ từ ngủ.
Gió đêm thật lạnh, nhưng hình ảnh hai người nằm trên giường lại ấm áp lạ thường.
..........
Sáng hôm sau.
Tần Vô Song tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt.
Không phải cô đang tắm sao, bây giờ đang ở đâu vậy?
Cô hỏi trong đầu, quay sang nhìn bên cạnh thấy Tề Thiên Mặc mắt vẫn đang nhắm lại nằm cạnh.
Cô khẽ nhíu mắt, lấy tay khẽ chọc chọc vào người anh ta.
Tề Thiên Mặc nhíu mày, mở mắt.
Tần Vô Song rụt tay lại, như cô chưa hề làm gì anh ta vậy.
Anh ngồi dậy, áo ngủ hở ra, cơ ngực hiện rõ từng múi cơ.
Tần Vô Song ngại ngùng quay mặt, cô đã thấy nhiều rồi nhưng ở khoảng cách gần và đẹp như thế này thì chưa bài giờ.
Tề Thiên Mặc thấy cô quay mặt đi thì hơi buồn cười.
- Cô ngại sao
- Không.
-....
Thế này mà không.
- Hôm qua, anh thay quần áo cho tôi sao?
Cô hỏi điều này làm cô hơi thắc mắc.
- Không, là cháu gái bác Lý.
Tề Thiên Mặc đứng dậy chỉnh áo.
- Thay đồ rồi xuống ăn sáng.
Quần áo ở trong phòng thay đồ.
Anh nói rồi quay đầu đi ra ngoài.
Cô nhớ hôm qua cô ngồi trong bể tắm, sau đó thì....ngủ thiếp đi ?
Tần Vô Song vệ sinh cá nhân xong thì đi vào phòng thay đồ như anh ta nói.
- Đây là...
Cô nhìn một đống quần áo nữ mới toanh đủ kiểu mẫu.
Đống đồ này làm cô thấy hơi khó chịu.
Sao nhiều váy vậy.
Tần Vô Song chọn một chiếc váy màu trắng đơn giản nhất mặc vào, tóc buộc cao đôi mắt màu hổ phách sáng ngời.
Cô đi xuống tầng.
Tề Thiên Mặc đang ngồi đó đứng sau là Trác Nhiên và một người đàn ông khác.
Cô thong thả như ở nhà mình nhưng cũng có chừng mực, ngồi xuống vị trí thứ hai bên tay trái anh.
Người hầu nhanh nhẹn đưa đồ ăn lên, lần này theo lời dặn của bác Lý đồ ăn của cô là cháo trứng, nước chanh và một ít hoa quả.
Nhìn đồ ăn hợp ý, Tần Vô Song từ từ ăn.
Người đàn ông kia nói gì đó một lúc rồi lui đi, Trác Nhiên cũng lui theo.
- Cô muốn danh tiếng như thế nào.
Anh hỏi.
- Chỉ cần....quan hệ hợp tác.
- Được, tôi muốn một điều kiện.
Tề Thiên Mặc thừa biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Được.
- Cô sẽ ở đây cho đến khi quan hệ hợp tác này chấm dứt, sau đó hãy rời đi nếu cô muốn.
Tề Thiên Mặc nói, anh cố tình nói thêm chữ nếu cô muốn.
- Hả?
Tần Vô Song hơi khó hiểu.
- Cô có ích cho giấc ngủ của tôi, và tôi nghĩ tôi cũng có ích cho giấc ngủ của cô.
Tề Thiên Mặc bình thản đáp muốn ở cạnh cô và muốn ngủ ngon, hai cái đó anh đều muốn.
- Việc này....
- Lợi đôi bên.
Tần Vô Song nghĩ gì đó một lúc.
Bình thản làm động tác vớ điện thoại mà chợt nhận ra hôm qua cô không cầm theo.
- Nếu vậy thì, tôi cũng có chuyện.
Anh biết đó nghề nghiệp của tôi, đi về thất thường nên tôi muốn được tự do không muốn cả ngày ở cái biệt thự đâu.
Cô ra điều kiện, cô là con người yêu tự do lại còn là sát thủ, có khi đêm còn không có về phải nói trước, lỡ anh ta lại lấy cớ.
- Được.
- Hôm nay cô bắt đầu dọn về đây đi.
Nói rồi Tề Thiên Mặc uống môtn ngụm cà phê rồi đứng dậy rời khỏi.
Tần Vô Song cũng không nói gì, bất quá chỉ là cái gối ôm cô miễn cưỡng đồng ý vậy, dù sao Atrix sẽ ra tay với Himer sớm thôi nếu có sự giúp đỡ của Tề gia thì Himer sẽ có thể diệt tận.
Cô ăn hết bữa sáng của mình thì quay sang bác Lý.
- Bác có thể cho cháu mượn điện thoại không ạ?
Bác Lý hơi bất ngờ với cách nói chuyện của cô, thiết nghĩ cô không biết dùng điện thoại bàn nên gọi Tiểu Tranh đem điện thoại của cô ấy đến
Tần Vô Song bấm số gọi Phedra đến Tề gia đón mình, rồi cám ơn trả điện thoại, tuy giọng nói hơi cao ngạo nhưng không có ý coi thường mà ngược lại khá thân thiện.
Thu Mộng đứng từ đằng xa nghiến răng ken két.
Tại sao cô ta có thể ở lại đây mà còn ngủ chung với gia chủ chứ! Aaaaa.....thật đáng ghét.
Tròng mắt của cô ta hiện rõ hình ảnh Tần Vô Song cùng ánh mắt thâm độc.
- Cùng lắm chỉ là một con nhỏ trèo cao mà thôi, tôi không tin không đánh bại được cô.
Thu Mộng thì thầm, cô ta đã trải qua huấn luyện của Tề gia để làm nữ hầu tất nhiên sẽ biết võ.
- Gia chủ đi rồi, tôi sẽ cho cô một bài học.
Cô ta nói nhỏ, quay người bỏ đi..