Tần Vô Song bất lực với cái trò của anh rồi, sao lần nào người thiệt cũng là cô chứ.
Tề Thiên Mặc thì cảm thấy chiêu này rất có hiệu quả đối với cô.
Trác Nhiên thì thầm like cho anh, quả là gia chủ cho dù có là Kiera thì cũng chịu thua trước ngài ấy thôi.
Pằng.
Tiếng súng dần nhỏ đi.
- Gia chủ đã tiêu diệt xong hết.
Tử Lâm tiến lại.
- Tên này cầm đầu đây ạ.
Tử Lâm ném một tên đàn ông lên trước, người hắn đang run run.
- Về báo lại cho lão ta, trò chơi như thế này đừng bao giờ áp dụng với tôi.
Tề Thiên Mặc phất tay, Tử Lâm liền buông tay, tên kia ba chân bốn cẳng mà chạy.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
........
Rầm.
- Gì chứ, chết hết sao?
Dirich đập bàn, quát lớn.
Tại sao chứ, người ông cử đi đều là thuộc hạ giỏi có thừa của Andrewor sao có thể bại hết trong tay thằng đó được chứ.
- V..vâng
- Lão gia, ông bình tĩnh lại.
Chát
Liễu Thanh muốn trấn an ông ta nhưng kết quả lại bị một cú tát đau điếng người, bà ta ngạc nhiên trợn mắt nhìn Dirich, ông ta đang trừng mắt với bà.
- Vô dụng, có một đứa con trai thôi cũng không quản nó được, bà làm được gì chứ!
Ông ta quát bà sao? còn không phải ông ta mưu hại Tề Lĩnh thì Marcus đâu có hận bà đến vậy.
Mà bây giờ ông ta lại đổ mọi tội lỗi lên đầu bà sao?
- Đồ ngu ngốc, giờ bà xem thằng con đó sỉ nhục tôi như thế nào?
Liễu Thanh tức lắm, nhưng cuộc sống vinh hoa phú quý bà đang có là nhờ ông ta đem lại, bà phải nhịn đợi đến khi thời cơ chín muồi thì giết quách lão đi.
- Lão gia ông đừng tức giận, có hại cho sức khỏe nào, là thằng Marcus nó bị con ả kia quyến rũ thôi, đợi Oliva trừng trị con ả kia sẽ thê thảm cho coi.
Bà ta nghiến răng chịu đựng, nịnh nọt dỗ dành ông ta.
- Hừ! thằng nghiệt chủng.
Ông ta gầm gừ.
.......
Tần Vô Song tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi trên giường, cô nhận được ba cuộc gọi nhỡ của Phedra lúc cô đi theo Tề Thiên Mặc sang đây chưa báo với cô ấy, nên giờ chắc cổ cũng lo lắm rồi.
- Kie Kie, cậu bỏ tớ đi chơi rồi sao..
Giọng nói nũng nịu của Phedra.
Tần Vô Song cảm thấy cái tên Kie Kie này rất không hợp với cô.
- Phe cậu đừng gọi tớ như vậy được không?
- Được, nhưng mà Kie à, cậu đi mà không nói với tớ tiếng nào làm tớ lo lắng chết mất, tưởng cậu bị Tề Gia nhốt đâu đó rồi cơ.
Tần Vô Song khâm phục cái trí tưởng tượng của Phedra, Tề Thiên Mặc không có sở thích lạ lùng như giam cầm cô đâu.
- Tớ tìm được rồi.
- Thật sao, tốt quá đi, vậy khi nào về đây ăn mừng thôi.
- Ừm, khoảng ngày mốt tớ sẽ về nước.
- Ok tớ không làm phiền nữa, cậu với tên kia cứ thoải mái tiếp.
Phedra lại nghĩ lung tung rồi.
Tần Vô Song cúp máy, thở dài, tuy cô đã tìm được cậu theo lời mẹ dặn rồi nhưng cảm giác trong lòng cô vẫn hơi bất an.
Ab....cái tên mà Tần Hải đang nói dở, rốt cuộc người đứng sau Tần Hải là ai chứ? tại sao chúng lại nhắm vào mẹ và cô.
- Nghĩ gì vậy?
Trong lúc Tần Vô Song đang suy nghĩ thì Tề Thiên Mặc chậm rãi từ đằng sau bước đến ôm nhẹ lấy thân thể cô.
Mùi hương quen thuộc của anh nên cô không phản ứng.
- Không có gì đâu, em muốn ngủ.
Cô ngã người xuống, anh hơi thất vọng thu tay về, cô vẫn muốn che dấu anh chuyện gì đó sao sợ anh can thiệp hay vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh.
Tần Vô Song thấy Tề Thiên Mặc đứng bất động nhìn hai bàn tay thì ngồi dậy.
- Anh đứng đó làm gì vậy?
Nói rồi cô nhướn người kéo tay anh xuống.
Động tác nhỏ này làm anh trở nên vui vẻ hẳn, xem ra cô vẫn quan tâm anh.
- Song..anh muốn.
Tề Thiên Mặc lật người lên đối mặt với cô, thì thầm.
Tần Vô Song nghe được thì đẩy anh ra.
- Sáng mai còn phải đi gặp ông bà, anh đừng có đòi hỏi.
- Nhưng mà...anh..
- Ngủ đi.
Thái độ của cô kiên quyết nên anh cũng không ép, nằm qua bên cạnh hai tay ôm chặt lấy cô.
Tần Vô Song thấy anh có vẻ nghe lời cô nói thì hơi bất ngờ đó, cứ tưởng sẽ mất một lúc kì kèo cơ ai dè lại dễ dàng như thế này.
Đây còn là Tề Gia lạnh lùng máu lạnh đó không?
- Em còn nhìn nữa tôi không chắc không làm gì đâu nhé.
Thấy đôi mắt cô nhìn mình chăm chú, Tề Thiên Mặc không nhịn được trêu cô, nếu mà nhìn kỹ thì cô cũng có nét đáng yếu đó chứ.
Và đương nhiên trong mắt anh thì cô luôn dễ thương và quyến rũ nhất..