Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc tiệc đã tàn, Hàn Thiên Ngạo lúc này mới loay hoay tìm đếm cô.
Anh tự hỏi: Không biết cô còn ở đây không? Mãi không thấy nên chắc giờ cô cũng trở về nhà mình rồi.
Men theo con đường khi nãy cô đã đi, đến chỗ để xe anh nhìn thấy một thứ gì đó lấp lánh phía trước.
Lại gần xem thử, lại nhận đó là một chiếc giày mà cô đã mang lúc nãy.
Vậy thì chắc chắn đã có chuyện gì rồi.
“ Em đúng là không ngoan chút nào cả, lúc nào cũng khiến cho tôi phải lo sợ.”
“ Mạc Nhiên, mau cho lúc tung hết camera ra ở đây cho tôi.
Nhất định phải tìm thấy cô ấy!”
Vũ Minh Triết bây giờ vẫn đang ung dung ngồi thưởng thức ly rượu trên tay, anh ta vẫn chưa biết mồi ngon của mình sắp bị tìm thấy rồi.
À nói là hắn sắp toi đến nơi rồi mới đúng.
Đúng vậy Mạc Nhiên đã tìm thấy tung tích của Lục Mạn Y rồi:
“ A Ngạo, tìm thấy cô Lục rồi.”
“ Mau gửi định vị cho tôi, các cậu lập tức đến đó.” Hàn Thiên Ngạo sốt ruột trả lời.
Cúp máy, anh khởi động xe phóng đến đó với tốc độ khủng khiếp.
Mạc Nhiên không đồng ý:
" Không được! A Ngạo chúng tôi phải đến đó cùng với cậu, sẽ rất nguy hiểm." Anh không thể nào để Hàn Thiên Ngạo khiến bản thân phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng như vậy được.
" Cậu không cần lo.
Cứ dẫn người theo sau là được rồi."
" Không thể!"
" Đây là mệnh lệnh."
Đến nơi, anh không thể nào tin vào mắt mình bởi bộ dạng hiện giờ của cô.
Ánh mắt dần trở nên phức tạp, sắc mặt lại còn tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Nhìn một lượt thì có người chỉ mới rời khỏi đây không được bao lâu, căn phòng tối mịt nhưng lại không đem đến cho người khác sự lạnh lẽo và sợ hãi, ngược lại còn rất dễ chịu bởi mùi hương thơm thoang thoảng từ cơ thể Lục Mạn Y.
Anh bậc đèn sáng lên, hình ảnh cô lả lơi của cô càng hiện rõ trước mắt anh.
Thật sự rất mê người nhưng nghĩ đến kẻ khiến cô thành ra như này anh lại không kìm lòng được mà tức giận, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, nhưng hòn đá lớn đè nặng lên tim anh không nào thở được.
Cộp...cộp...!cộp...!
Là tiếng bước chân.
Có người đến đây.
“ Hàn tổng, người không sao chứ?”
“ Không sao.
Mau quay đi.” Hàn Thiên Ngạo không muốn người khác nhìn thấy cô, anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt đang run rẩy vì chịu lạnh kia.
Nhẹ nhàng không cần dùng chút sức lực nào mà nhấc bổng lên ôm chặt ôm người con gái ấy vào lòng rồi bước ra.
Sau khi đặt Lục Mạn Y nằm vào trong xe ngay ngắn, anh dặn dò cấp dưới một lúc rồi mới đưa cô quay trở về, đưa cô đến tư trang riêng của mình gần đây.
Về đến nơi...!
Cũng như lúc nãy, Hàn Thiên Ngạo nâng niu cô gái của mình trong lòng rồi tiến thẳng lên lầu.
Người làm trong nhà bị anh làm cho hoảng hồn, bọn họ không thể tin vào mắt mình bởi họ chưa từng thấy anh mang người phụ nữ nào về nhà cả.
Tiếng sì sào liền vang lên khắp nhà, tuy là lần đầu nhưng trông sắc mặt cậu chủ có vẻ khá nghiêm trọng.
Không khí trong căn nhà này không được thoải mái cho lắm, bước vào là lại gây cho người ta một cảm giác khá áp lực.
Đặt cô nằm lên giường mình với tư thế thoải mái nhất, khéo léo kéo chiếc chăn ấm đắp cho cô.
Thân nhiệt của Lục Mạn Y rất thấp, không còn cách khác, anh buộc phải cho gọi bác sĩ riêng của mình đến khám cho cô rồi xuống dưới căn dặn người chuẩn bị cho cô một bộ quần áo mới.
Chỉ vài phút sau người cần tới cũng đã đến nơi, trông bộ dạng người đó vô cùng hấp tấp ba chân bốn cẳng mà chạy.
“ Tư Mã Ngôn, mau lại đây xem tình hình cô ấy thể nào rồi.”
“ Cái gì cơ?”
“ Mau.
Cậu còn thế nào nữa.”
“ À...ừ.
Tôi...t...tôi khám ngay đây.” Tư Mã Ngôn bị một phen hú vía, cậu ta chưa kịp hiểu ra tình huống mà mình đang gặp phải thì đã bị kéo đi.
Một lúc sau...!
“ Cô ta không làm sao cả, chỉ là bị dùng quá nhiều thuốc mê nên vẫn chưa thể tỉnh dậy được.
Khả năng là sáng hôm sau sẽ tự tỉnh thôi.
À còn nữa nhớ phải giữ ấm cho cô ấy! ”
Cái tên bác sĩ điên này làm xong việc của mình vẫn không quên việc trêu chọc Hàn Thiên Ngạo: “ Ây dô...!Hàn tổng của chúng ta bị hồ ly tinh mê hoặc mất rồi.
Nhìn lại thì tiểu mĩ nhân này cũng có chút hấp dẫn đấy chứ!” Tư Mã Ngôn liếc nhẹ anh một cái, cười đau cả bụng.
“ Xong rồi thì mau cút.
Đừng có nhìn lung tung, cẩn thận tôi móc mắt cậu ra.” Mặt anh đen xì, đôi bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm cố gắng kiềm chế không đánh chết tên điên này.
“Phụt! Ha Ha Ha.
Trông vẻ mặt cậu không tồi đâu.”
Hàn Thiên Ngạo thật sự không thể nhịn được nữa, một cước đá văng Tư Mã Ngôn ra ngoài, đóng cửa, khóa trái.
Sau đó anh trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào trong chăn nằm cạnh Lục Mạn Y.
Người nào đó đứng bên ngoài tủi thân, trong lòng ấm ức rời đi:
" Hàn Thiên Ngạo! Cậu thật quá đáng! Ông đây sẽ không giúp cậu một lần nào nữa.
Hừ!"
k=
CookieSync Page.