Vẫn chưa nhận được lời từ chối từ phía đối phương, con dã lang đã muốn lại càng muốn thêm nữa.
Kéo lệch một bên áo vừa đủ để lộ một bên gò tuyết còn lại, hắn rời khỏi đôi môi đã sưng đỏ hết lên để tấn công ngậm lấy nh ũ hoa, hết liế m rồi lại cắn.
Lục Mạn Y không kiềm được mà ngân lên một tiếng: “Ưmmm a.”
Lúc này lấy lại được lý trí, hai tay đặt lên ngực Hàn Thiên Ngạo dùng sức đẩy ra.
Nhanh tay cho anh một tát vào mặt: “ Vô sỉ!” Đôi mắt vì uất ức mà đỏ lên.
Hành động không đúng anh tự cảm thấy có lỗi với cô mà dừng lại mọi việc đang còn dang dở, ân cần sửa lại áo giúp cô rồi ngồi dậy.
“ Xin lỗi em.” Hàn Thiên Ngạo trong lòng cảm thấy có lỗi.
Đầu óc anh mụ mị, không thể điều khiển được hành động của bản thân nữa.
Anh đã bị dục vọng chiếm lấy rồi.
“ Tôi nhìn nhầm anh rồi.
Anh đúng là một tên háo sắc, cặn bã.” Lục Mạn Y giương mắt nhìn về phía anh, dùng lời câu từ sắc bén mà mắng chửi.
“ Tôi cứu em về đây đấy! Em không biết ơn lại còn dám mắng tôi.” Chỉ vài câu nói vừa nãy, anh liền mất bình tĩnh tóm lấy cổ tay Lục Mạn Y bắt chéo, giữ chặt trên đỉnh đầu.
“ Anh cứu tôi? Bằng chứng đâu?”.
Lục Mạn Y lớn giọng quát.
Cô có chút không tin vào anh bởi vì lần trước hắn ta là người cùng cô xảy ra chuyện đó.
Ngỡ đâu người đứng đầu Hàn thị lại là yêu râu xanh thì sao?
“ Đúng.
Em có thể lựa chọn không tin nhưng tôi không là hạng người mà em vừa nói.”
Lục Mạn Y nhẹ giọng đáp: “ Vậy thì mau thả tôi ra trước.
Anh làm tôi đau đấy!”
Hàn Thiên Ngạo trong lòng ấm áp, đột nhiên lúc này lại thấy cô mỏng manh đến vậy, chạm nhẹ thôi cũng vỡ.
Mới thế mà anh đã yếu lòng buông tay.
Với tay cầm lấy một chiếc USB đưa cho Lục Mạn Y, đây là một số hình ảnh và clip ngắn mà thuộc hạ anh đã thu thập được từ CCTV nơi mà cô gặp chuyện.
Còn tên chủ mưu trong chuyện lần này thì anh vẫn chưa thể kết luận được bởi chứng cứ để kết tội hắn quá mờ nhạt.
“ Cái này là chứng cứ cho thấy có người đã lên kế hoạch để hãm hại em đêm qua.
Em cầm lấy tùy tiện sử dụng.”
“ Cảm ơn anh đã giúp tôi nhưng hành động lúc nãy của anh tôi sẽ không bỏ qua đâu.
“ Cô vẫn là không động tâm, thực sự không muốn nhìn thấy tên đàn ông háo sắc này nữa.
“ Thế lần sau tôi mời em ăn tối xem như lời xin lỗi nhé!”
“ Không cần.” Một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh.
Anh khuôn mặt ủ rũ, cứ ngỡ sẽ được mỹ nhân khen ngợi nhưng căn bản thì ngược lại.
Vất vả kiếm tìm tốn mất bao nhiêu thời gian và nguồn lực, tất cả đều công cốc.
Trông cứ như một đứa trẻ đáng thương bị vứt đi món quà kì công dành cả tấm lòng dâng tặng để rồi mếu máo giương đôi mắt ẩm ướt lên nhìn.
Hết cách cô đành nhẫn nhịn đồng ý: “ Được, tôi sẽ sắp xếp công việc rồi báo anh thời gian sau.
Xin lỗi vì lúc nãy có hơi quá đáng với Hàn tổng.”
Xem ra lúc trước quyết định anh không lấn sân vào nghành điện ảnh thật đáng tiếc quá đi mà, không thì hiện giờ chức danh ảnh đế sẽ là của anh.
‘Khụ! Ít ra bản thân cũng nên biết khiêm tốn một chút nào.’
“ A quên mất! Tôi - Mạn Y vừa đến đây nửa tháng trước, sau sẽ tiếp nhận chức giám đốc của thương hiệu thời trang Q.
Sau này mong Hàn tổng đây nương tay chiếu cố, còn giờ thì tôi phải rời đi ngay bây giờ.
Tạm biệt.
Gặp lại anh sau.”
“ Để tôi đưa em đi, sẵn tiện cũng cần đến tập đoàn xử lí tí việc.” Biết là hôm nay không có lịch trình gì nhưng muốn lấy lòng vợ tương lai thì sao có thể không bày trò.
Nhưng thất vọng quá, lại bị từ chối nữa rồi! Quêeeeeee...!
Lục Mạn Y gọi taxi dến đón trở về an toàn, nhưng không thể sống mãi ở khách sạn thì không hợp lẽ cho lắm trước mắt phải kiếm một căn hộ hay ngôi nhà nào đó ở tạm.
Ai ngờ hỏi ra mới biết một tin rằng ông anh trai tốt bụng của cô đã mua luôn một căn biệt thự ở gần ngoại ô nhưng tới giờ mới nói cho cô biết..