Trên đường trung tâm thành phố, một chiếc Lamborghini màu đen sang trọng chậm rãi tản dạo đi qua làm cho người đi đường không khỏi liếc nhìn.
Bên trong xe, Lục Mạn Y ngồi trên băng ghế sau vẫn cứ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt như đang trông chờ điều gì.
Trạng thái kì lạ này của cô, Hàn Thiên Ngạo cũng không ngạc nhiên gì cho lắm! Bởi lẽ anh đã bắt gặp rất nhiều lần.
Xe dừng lại trước một tòa cao ốc rộng lớn, cao khoảng mười lăm, mười sáu tầng.
Không may hiện tại là giờ cao điểm, bãi đâu xe bên cạnh đã trật kín, phải chọn cách chạy xe xuống tận tầng hầm thứ của tòa nhà mới có chỗ đậu xe.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước một nhà hàng Châu Á.
“ Thưa ngài, hiện tại phòng vip đã được đặt chỗ hết rồi ạ.
Mình có thể dùng bữa ở đại sảnh được không ạ? Chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho ngài một nơi trống khách nhất có thể.”
Hàn Thiên Ngạo hơi thở nặng nề, khí lạnh tản ra.
Lục Mạn Y là người nhạy bén, lập tức nhận ra vấn đề, nhìn chị nhân viên một thân đầy lo lắng mà trấn an: “ Thế cũng được.
Vậy phiền chị mau chóng chuẩn bị chỗ ngồi cho chúng tôi nhé!”
Anh như vậy mà bị cô cướp lời, biết là muốn tốt cho cô nhưng cũng không để chỉ vì chút chuyện cỏn con như này mà ảnh hưởng đến nhà hàng, lai còn thu hút ánh nhìn của những người đang dùng bữa tại đây.
Lục Mạn Y buộc phải đứng ra ngăn cản, cô thở dài thỏa hiệp cùng anh: “ Bữa này em sẽ mời, cho nên quyền quyết định sẽ thuộc về em.
Anh đừng náo, có được không?” Mắt sáng chớp chớp.
Nếu tính thêm lần này thì đã là bữa ăn thứ ba Lục Mạn Y mời anh, dù cho mặt anh có dày đi chăng nữa cũng sẽ rất ngượng nghịu.
“ E hèm...Miễn cưỡng nghe theo em lần này.
Vào thôi!”
“ V...vâng vâng.
Mời quý khách đi hướng này.”
Nguyên do việc này cũng đều bắt nguồn từ cô.
Lục Mạn Y khép kín, ghét với việc dùng cơm có nhiều người bên cạnh, ngoại trừ người trong gia đình hay những người có quan hệ thân thiết.
Thế cho nên sự lựa chọn thích hợp nhất đối với cô là tự túc tại gia hoặc chỉ ăn ở nơi đã đặt phòng trước.
Anh lại rất chu đáo, đã chọn nơi mình thường xuyên lui tới.
Nhưng lại gặp phải chuyện quái đản, rõ ràng anh đã liên hệ với phía nhà hàng đặt riêng một phòng trước đó dưới tên anh.
Kết quả khi đến tận nơi thì nhận được câu xin lỗi vì “ hết phòng”, thật không thể nói nên lời.
Lá gan phải lớn lắm mới dám gạt bỏ một khách hàng lớn như anh.
Cho nên chuyện này trách thì trách lỗi tại cô.
Hai được đưa đến một nơi gần sát cửa sổ, cách xa trung tâm nhà hàng nên rất vắng vẻ, bọn họ cũng không có khả năng chú ý đến cô, rất thoải mái.
Vả lại, từ cửa sổ xa xa còn có một con sông nhỏ, không khí bên ngoài từ đây cũng có thể luồng vào, không tệ.
“ Công việc dạo này em có gặp khó khăn gì không? Anh có nghe sơ qua việc đề nghị chỉnh lại vài chi tiết của thiết kế vừa rồi tung ra.”
“ Đã xử lí ổn thỏa hết rồi.
Nhưng vài hôm nữa chắc em sẽ phải tổ chức một cuộc họp có mặt của các cổ đông để thống nhất ý kiến lại bản thảo chỉnh sửa.
Đợi thống nhất lại thời gian, em sẽ thông báo cho anh biết.
Đến lúc đó Hàn tổng đây không được giơ cao đánh khẽ, nhất định phải công tư phân minh mà đánh giá đấy nhé!” Lục Mạn Y lắc đầu, giọng nói có hơi âu sầu nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lạc quan.
Ngắm nhìn cô dưới bộ dáng kiệt quệ khiến anh phải nổi lòng xót xa.
“ Lục Mạn Y, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô kinh ngạc, trả lời: “ Hai mươi tư.
Có vấn đề gì không?”
“ Vậy đã làm người lớn rồi, lại càng không phải trẻ con.
Em nhìn xem, vừa mới vài ngày không gặp người đã suy nhược thế này."
“ Hoá ra là chuyện này!”
“ Chứ em nghĩ anh đang muốn nói điều gì với em?” Hàn Thiên Ngạo vô cùng phẫn nộ.
Anh không biết được đâu.
Điều mà cô đang nghĩ chính là ngỡ anh tưởng cô chưa đủ tuổi để giao cấu hoặc thực hiện hành vi không đứng đắn theo pháp luật.
Hay cũngcó thể anh nghĩ cô là một bà chị lớn tuổi, ế mốc ế meo thích gặm cỏ non.
Đến giờ phút này cô thì chỉ biết gượng cười ngại ngùng cho qua chuyện, bắt đầu phân tán suy nghĩ của anh:
“ Aa...bộ tây trang này anh lấy đâu ra vậy? Không ngờ lại vừa vặn so với số đo của em đến vậy.”
Hàn Thiên Ngạo đưa mắt liếc ngang người nào đó, cau mày.
Đánh trống lảng, chiêu trò cũ rích này làm sao dễ dàng lừa được anh.
Nhưng, riêng cô là ngoại lệ.
Chỉ cần người muốn anh sẽ sẵn sàng giả ngốc chiều theo ý người.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ.