Ngày hai mươi mốt tháng ba.
Lập xuân.
Lúc này, thành phố Nam Dương đã xuân về hoa nở, không khí ấm áp.
Tất cả các thiếu nữ đã sớm không kịp chờ đợi khoác lên mình những chiếc váy đẹp đẽ, chỉ vì muốn mình càng thêm rạng rỡ lóa mắt.
Hôm nay, tất cả thành phố Nam Dương đều vui mừng hớn hở.
Chỉ vì đám cưới thế kỷ của Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Diễm.
Nghe nói, cuộc hôn lễ làm nhà họ Hoắc tốn một nghìn năm trăm tỷ.
Có thể nói là xa hoa đến cực hạn.
Sáng sớm, nhà họ Hoắc bị vây quấn chật như nêm cối.
Tất cả phóng viên, bao vây nhà họ Hoắc ba tầng trong bà tầng ngoài một cách nghiêm ngặt.
Những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau tiến vào, những người xuống xe đều là những sao hạng A.
Tất cả những tổng giám đốc công ty của thành phố Nam Dương cùng với những nhân vật trọng yếu của chính phủ cũng bí mật tới.
Hôm nay Hoắc Chấn Vũ rất bận rộn.
Ba ngày trước bố mẹ của Khúc Tịnh Quân cũng chạy tới hỗ trợ, nhưng ngay cả như vậy họ vẫn cảm thấy tay chân luống cuống.
Trong căn phòng, Hoắc Ảnh Quân đang mặc bộ âu phục có giá trị không nhỏ, đứng ở cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tổng giám đốc Hoắc, cô Vân Tử Lăng năm giờ sáng nay đã tới thành phố Nam Dương, nửa tiếng nữa sẽ đến." Người thông báo là Quách Sở Tiêu.
Từ sau lần Vân Tử Lăng rời khỏi nhà họ Hoắc vào ban đêm, cô đã biến mất khỏi thành phố Nam Dương.
Nhưng là trước khi cô mất tích, đã nhắn tin cho anh.
Nội dung tin nhắn là 【Hoắc Ảnh Quân, ngày hai mươi mốt tháng ba, liệu người anh kết hôn có trở thành em không?】
Cái tin nhắn này rất thú vị.
Advertisement
Sau đó anh lập tức phái người tìm cô.
Nhưng lại phát hiện cô chưa đi xa, cô về thành phố Đông Dương.
Tìm người theo dõi cô mấy ngày, phát hiện cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày đều đi đến viện dưỡng lão hoặc cô nhi viện.
Thời gian khác cho mèo hoang ăn, còn sau đó đi dạo trong công viên.
Nếu không thì đến tiệm sách ngẩn người cả một ngày.
Trong một tuần, cuộc sống của cô giống như không thay đổi gì.
Về sau, anh không cho người giám sát cô nữa.
Nhưng anh biết, câu nói kia của cô chắc chắn có ý nghĩa khác.
Thế là, trước hôn lễ một tuần, anh tìm người nhìn chằm chằm cô.
Quả nhiên hôm nay cô đã đến rồi sao?
"Tổng giám đốc Hoắc, cần tìm người ngăn cản cô ấy không?" Quách Sở Tiêu hỏi xin chỉ thị.
"Cô ấy đi đến đây như thế nào?"
Advertisement
Hôn lễ hôm nay có thể nói được trông giữ cẩn thận, bên ngoài canh phòng vô số, người không có thiếp mời không được tiến vào.
"Là cô chủ đưa vào." Quách Sở Tiêu trả lời.
"Nhã Linh…" Người đàn ông nhếch môi, cô thật sự có năng lực, vậy mà có thể thuyết phục được Nhã Linh.
"Vậy tổng giám đốc, chúng ta cần làm gì không?"
"Không cần, ngược lại tôi muốn xem cô ấy có thể giở trò gì." Sau khi thắt nơ xong, người đàn ông mỉm cười đi ra ngoài.
Tầng ba, phòng của Hoắc Nhã Linh.
"Cô, tại sao cô muốn tôi đưa cô vào, cô muốn làm cái gì?" Hoắc Nhã Linh nhìn chằm chằm cô hỏi.
Hai tháng không gặp, cô giống như càng đẹp hơn, mái tóc ngắn ngang vai, phía dưới hơi xoăn, tóc mái ngang trán chia ba bảy, rất có khí chất.
Hôm nay cô mặc vào một chiếc áo phông trắng, bên ngoài mặc một cái áo khoác cao bồi đơn giản, phía dưới mặc một chiếc quần màu đen.
Rõ ràng là phong cách đường phố rách nát như vậy, nhưng khi cô mặc lên…lại đẹp như vậy.
Vân Tử Lăng cầm điện thoại xoay một lúc, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hoắc Nhã Linh, mỉm cười: "Nhã Linh, hai tháng không gặp, nhớ tôi không?"
Hoắc Nhã Linh khẽ giật mình, cái nụ cười này...
"Ai, ai nhớ cô, đừng, đừng có tự dát vàng lên mặt mình." Hoắc Nhã Linh nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng vẫn là gương mặt giống nhau, lúc Vân Tử Diễm nói chuyện với cô ta, cười với cô ta, cô ta cảm thấy rất phiền.
Nhưng khi cô cười lên, sao cô ta lại cảm thấy trong mắt cô có cả sao trời.
"Cám ơn cô giúp tôi vào đây, cuộc hôn lễ đúng là được trông giữ cẩn thận." Vân Tử Lăng đến cạnh cửa sổ, nhìn ra đám người đông nghịt phía bên ngoài.
Hoắc Nhã Linh nhíu mày đi tới cạnh cô: "Hôm nay cô đến đây định làm cái gì?"
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhìn ra đám người phía bên ngoài, nhìn đồng hồ trên tay.
"Này, tôi đang hỏi cô đấy." Hoắc Nhã Linh thấy cô xa cách với mình cảm thấy không thoải mái.
Phải biết, lần nào không phải Vân Tử Diễm nịnh bợ cô ta.
"Nhã Linh." Cô đột nhiên nghiêng người, gọi cô ta.
"Hả."
Vân Tử Lăng mỉm cười, khuôn mặt vui vẻ: "Tôi làm chị dâu cô có được hay không?"
Hoắc Nhã Linh: "..."
Chờ Hoắc Nhã Linh kịp phản ứng, Vân Tử Lăng đã mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài rất náo nhiệt, trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười.
Vân Tử Lăng đội mũ, thấp thỏm xuyên qua đám người.
Cô nhanh chóng đi vào sau một cây cột, nơi đó đã sớm có người đang chờ.
"Cô nhất định phải làm như vậy? Nói chuyện là một người đàn ông đeo kính, anh ta là phóng viên mới nhận việc của công ty giải trí Thư Sao Nhã.
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, cười châm biếm: "Anh sợ rồi? Vậy ta đi tìm công ty truyền thông khác, tôi tin tưởng bọn họ sẽ càng cảm thấy hứng thú."
"Chờ đã."
Người đàn ông cô lại: "Cô không sợ chết à?"
"Không phải còn chưa chết sao?" Cô cười: "Chẳng lẽ anh sợ hãi?"
"Tôi? Ha, đã tới làm phóng viên thì không có gì phải sợ, tôi nghĩ dựa vào trận hôm nay, có lẽ tôi có thể thăng chức cũng nên." Người đàn ông đeo kính cười.
"Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Vân Tử Lăng đưa tay ra.
"Vân Tử Lăng, cô thật đúng là ác độc, nhưng cô xác định chỉ bằng cái video này là có thể thuận lợi cướp được anh ta?"
Vân Tử Lăng mỉm cười: "Không thử một chút làm sao anh biết sẽ không thành công?"
"Được, thú vị, tôi tên Mộ Bảo Trung, nếu như sau hôm nay tôi còn sống, về sau cô có khó khăn cứ tìm tôi." Mộ Bảo Trung đẩy kính mắt nói.
"Được."
Dứt lời, Vân Tử Lăng đeo khẩu trang lên, quay người đi ra phía ngoài.
Mộ Bảo Trung lập tức bắt đầu đi chuẩn bị.
Hôn lễ hôm nay được tổ chức ở sân cỏ đánh golf rộng mấy trăm mét vuông ở nhà họ Hoắc.
Không trung còn có mấy cái máy bay không người lái đang quay chụp, muốn lưu lại một đoạn ký ức đẹp đẽ. Mà kia trên đồng cỏ xanh mơn mởn kia đã sớm bị bố trí thành biển hoa.
Mỗi một đóa hoa tươi ở đây đều được vận chuyển theo đường hàng không từ Đại Lý Vân Nam tới.
Ở đây còn có rất nhiều đồ trang trí bằng thủy tinh, trang phục thiên sứ, trái tim thiếu nữ hồng phấn,...
Tóm lại, những thứ bạn có thể nghĩ đến hay không nghĩ đến, ở đây đều có thể được trải nghiệm.
Đương nhiên, tổng kết chỉ có một chữ, tiền.
Bên cạnh những trang phục tinh xảo còn có một cái dàn nhạc tên tuổi đang chơi một bài nhạc tuyệt đẹp.
Cái ghế màu trắng trưng bày thành nghìn cái, trên mỗi một chiếc đều có một bó hoa.
Quả thực cảm thấy như bạn đang ngồi trong biển hoa.
Mặt Vân Tử Lăng không biểu cảm gì, tìm một góc ngồi xuống, nhìn đồng hồ, thời gian sắp đến.
Hơn nửa giờ sau, xung quanh cô bắt đầu đầy người ngồi xuống.
Trên thân người mỗi một cô gái đều xịt nước hoa có giá trị không nhỏ, lễ phục trên người đều là hàng hiệu.
Ngược lại là cô mặc rất là tùy ý, hoàn toàn giống như người của hai thế giới khác nhau.
Không bao lâu sau, một bóng dáng anh tuấn xuất hiện.
Tất cả phụ nữ bắt đầu reo hò.
Hoắc Ảnh Quân bước chân thon dài, từng bước một đi tới chính giữa sân khấu.
Mà phía sau anh là mười phù rể đẹp trai, mỗi người đều là không phú thì quý.
Các thiếu nữ mặc dù tan nát cõi lòng, nhưng khi nhìn thấy phù rể đẹp trai này, trong lòng ít nhiều được an ủi một chút.
Vân Tử Lăng vẫn luôn cúi đầu, vội vàng gửi tin nhắn cho Mộ Bảo Trung.
Mà cô không biết, ánh mắt tĩnh mịch lạnh lẽo của Hoắc Ảnh Quân xuyên qua đám người, có ý khác nhìn vào cô, cuối cùng môi mỏng khẽ nhếch.
Không bao lâu sau, nơi xa lại một lần nữa phát ra tiếng hoan hô điếc tai nhức óc.
m nhạc của hôn lễ cũng bắt đầu vang lên.
Vân Tử Lăng nhìn thấy tin nhắn khẳng định cuối cùng, rốt cục đeo khẩu trang lại, quay đầu nhìn sang.
Nơi xa Vân Tử Diễm đang chen chúc trong đám phù dâu xinh đẹp, kéo cánh tay Vân Chí Hồng từng bước một đi về phía bên này.
"Oa…" Mỗi người khi thấy được bộ váy của cô ta đều sợ ngây người, chiếc váy cưới này quả thực đẹp đến mức không tưởng nổi.
Vân Tử Diễm kích động không thôi, từng bước một đi trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa hồng, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô ta, cô ta sắp gả cho anh.
Qua hôm nay, cô ta chính là bà Hoắc.
"Bình tĩnh chút." Giọng nói nhỏ của Vân Chí Hồng vang lên, vì Vân Tử Diễm kéo tay ông ta rất mạnh.
"Bố, con rất lo lắng." Giọng nói của Vân Tử Diễm run rẩy, ánh mắt của cô ta cũng không dám nhìn lung tung.
Xung quanh vô số máy quay phim đang không ngừng quay chụp, chụp cô ta ° không góc chết vào trong album ảnh.
"Đừng khẩn trương, qua hôm nay một cái, con chính là bà Hoắc." Vân Chí Hồng rõ ràng vui vẻ.
Hôm nay rất nhiều bạn hợp tác của nhà họ Vân cũng đến, tất cả mọi người đều nịnh bợ ông ta, hâm mộ ông ta.
Từ nay về sau, nhà họ Vân của ông ta ở thành phố Nam Dương muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Những năm này cuối cùng ông ta cũng không uổng công nuôi con gái thay người khác.
"Vâng." Vân Tử Diễm gật đầu, từng bước một theo ông ta bước tới.
"Chị gái cố lên." Vân Hà ngồi trên ghế vỗ tay.
Vân Tử Diễm nghiêng đầu nhìn về phía em trai mình, mỉm cười, trong lòng tự hào vô cùng.
Toàn bộ phụ nữ ở thành phố Nam Dương đều đang ghen tỵ gần chết.
Nghĩ tới đây, khóe miệng cô càng nhếch cao hơn, sắp ngoác tới tận mang tai.
Nửa ngày sau, bọn họ rốt cục đứng đối diện với người đàn ông.
Mc nổi tiếng thành phố Nam Dương microphone nói: "Hôm nay rất vinh dự có thể tham gia hôn lễ của nam thần đầy tiên, đúng vậy, tổng giám đốc Hoắc đối với những người đàn ông như chúng ta mà nói cũng là nam thần."
Lời nói hài hước của người chủ trì hài hước khiến mọi người dần dần thư giãn.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu muốn nhìn nét mặt của bọn họ, lại chạm vào ánh mắt thâm thúy của người đàn ông kia.
Đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch đó phảng phất như cất giấu một vực sâu thăm thẳm, coa một con quái thú đang tồn tại, khiến người ta không hiểu sao lại run sợ trong lòng.
Vân Tử Lăng rũ mắt xuống, trong lòng kinh hãi.
Anh phát hiện ra cô rồi?
Không, không có khả năng!
Nhiều người như vậy, cô lại ngồi ở góc hẻo lánh như vậy.
Ánh mắt của anh…
Chắc không phải anh đang nhìn cô đâu.
Cô lắc đầu, lần nữa ngước mắt nhìn lên.
Trên sân khấu, mc vẫn đang nói tiếp, ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn nhìn vào Vân Tử Diễm.
Lúc này Vân Tử Lăng mới thở dài một hơi, xem ra là cô nhìn nhầm rồi.
Nhưng tiếp theo mc nói cái gì cô hoàn toàn nghe không vào, chỉ vì đôi mắt kia quá mức...kinh hoàng.
"Leng keng" Điện thoại di động của cô vang lên.
Vân Tử Lăng cầm lấy xem, là Mộ Bảo Trung nhắn tin.
"Chuẩn bị xong chưa, lập tức bắt đầu."
Vân Tử Lăng sững sờ, nhìn về phía sân khấu, mc cầm microphone nói đùa hỏi: "Có người nào phản đối hay không? Nếu như không có người nào phản đối, hôn lễ này sẽ thành công. Muốn cướp thì tranh thủ thời gian đi, tôi cho mọi người ba giây, ba giây sau không cho cướp nữa nhé, ba, hai, một, lễ…"
"Tôi phản đối!"
Một chữ cuối cùng của người chủ trì sắp hạ xuống xong, Vân Tử Lăng rốt cục đứng lên.