Hàn Mạc nghe Gia Duyên nói vậy sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn, cô nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt thâm sâu nói với giọng nghiêm túc.
“Em nói đúng, để chi cho Gia Uy biết về chuyện này.
Chị tin chắc chỉ hai ba ngày em sẽ nghe tin tức về Tràn Thiếu của công ty giải trí Minh Hạo, bị người ta ám sát chết không toàn thây, bị quăng xác đầu đường xó chợ.”
Hàn Mạc nhìn Gia Duyên với nét mặt lạnh lùng, giọng nói độc ác làm Gia Duyên hoảng hốt trong lòng.
Sắc mặt của cô đột nhiên hiện lên vẻ trầm tư mặc tưởng, ánh mắt cũng hiện lên nỗi băn khoăn nhìn Hàn Mạc.
Lưu Xuyên và Châu Ân đứng một bên muốn cười như không dám, hai người cố giữ bộ mặt nghiêm túc không cảm xúc.
Đúng như câu 'người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn'.
Hai người nhìn một cái là biết ngay Hàn Mạc đang dùng chiêu kích tướng, cô cố tình làm sự việc nghe trầm trọng hơn để hù dọa Gia Duyên.
“Chị Mạc Mạc, tự em có thể giải quyết được chị đừng cho anh hai biết.”
Gia Duyên dùng giọng nhỏ nhẹ nói với Hàn Mạc, cô sợ Tràn Hạo sẽ bị anh hai của mình giết chết.
“Không được!
Em cũng biết tính tình của anh hai em, nếu anh ấy mà biết được chị giấu anh ấy chuyện quan trọng như vậy, anh ấy sẽ nổi trận lội đình, tới chừng đó không chỉ Hạo mà ngay cả chị cũng vì chuyện của em làm liên lụy.”
Hàn Mạc tỏ ra thái độ cứng rắn, cô nhìn Gia Duyên nói với giọng khó xử không biết phải làm sao.
Hàn Mạc là một người với ý nghĩ thâm trầm, vừa rồi cô đã hạ giọng khuyên Gia Duyên tha cho Tràn Hạo.
Gia Duyên một mực không chịu đồng ý, vậy bây giờ cô sẽ khiến cho Gia Duyên phải hạ mình năn nỉ cô tha cho Tràn Hạo.
“Anh hai thương em nhất, nếu lỡ sau này anh hai biết được, em sẽ tự mình gánh chịu hậu quả, không để liên lụy đâu đến chị đâu.
Chỉ cần chị không nói em không nói, thì làm sao anh hai biết được.
Em xin chị mà.”
Gia Duyên dùng giọng bối rối năn nỉ Hàn Mạc, cô chỉ muốn cho Tràn Hạo một bài học chứ không muốn lấy mạng của anh.
Hàn Mạc vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, cô đặt bàn tay thon dài của mình lên trên mặt bàn làm động tác gõ gõ, tỏ ra vẻ mình đang ngẩm nghĩ chuyện này.
Một lát sau cô mới nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt bất đắc dĩ, rồi cắt giọng cao ngạo của mình lên nói.
“Em làm chị thật khó xử.”
Ngừng một chút Hàn Mạc nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt sâu sắc rồi mới từ từ nói tiếp.
“Nhưng nếu em đã hết lòng năn nỉ chị như vậy, chị sẽ giúp em lần này.
Nhưng nếu Gia Uy mà trách tội, chị sẽ nói mình không biết gì hết.”
Hàn Mạc nhìn cô nói với giọng khó xử, nhưng trong ánh mắt sắc bén của Hàn Mạc lại hiện lên tia đắc ý.
Nghe Hàn Mạc nói vậy trong lòng của Gia Duyên mới nhẹ nhõm hẳn đi.
Nam Liệt uy nghiêm ngồi trên sofa trong căn phòng VIP của mình.
Tay anh kẹp điếu cigar cuba đặt trên thành ghế sofa, cặp mắt sâu thăm
thẳm nhìn ra cảnh màn đêm của Thành Phố S.
Trong lòng anh đang nghĩ, ai Tràn Hạo không đụng đến lại dám đụng đến thiên kim tiểu thư của Tần Gia.
Đứa con gái duy nhất của nhà họ Tần, cũng là người mà từ trên xuống dưới của Tần Gia quí như ngọc như ngà.
Nếu lần này Hàn Mạc mà không khuyên được Tần Gia Duyên, anh không biết Tần gia sẽ đối phó với
Tràn Hạo như thế nào.
Hiện tại thế lực của Tần Gia Uy càng ngày càng lớn mạnh hơn, bây giờ Tần gia đã khuếch trương thế lực của mình qua đến các quốc gia Châu Âu bên cạnh và qua đến tận Châu Úc.
Dù bang Phi Long của anh và Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng có muốn đối phó với Tần Gia Uy cũng không phải là chuyện dễ.
Hai bên mà đụng độ thì những thế lực ngầm đang ở trong bóng tối, sẽ thừa cơ hai con mãnh hổ tàn sát lẫn nhau mà ngồi ngư ông đắc lợi.
Trong lúc Nam Liệt đang trầm ngâm suy nghĩ thì Tràn Hạo từ bên ngoài bước vào.
Khuôn mặt anh tuấn phong lưu chỉ qua một đêm mà đã tiều tuỵ hẳn đi.
Từ lúc Tràn Hạo rời khỏi phòng của Gia Duyên, anh đi thẳng về phòng của mình.
Anh ngồi trên giường hai tay luồn vào trong mái tóc ngắn gọn của mình lúc này đã trở nên rối tung.
Anh không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, tại sao mình lại có cảm giác thương xót và đau lòng đến như vậy.
Khi nhìn thất trên người của Gia Duyên có những vết thương bầm tím do tự ta anh gây ra, trong lòng anh lại khó chịu nao núng đến trái tim cũng cảm giác đau nhói.
Anh đặt bàn tay to lớn của mình trước ngực, cảm giác tim đập loạn xạ làm tâm tình của anh rối loạn hơn.
Tràn Hạo vươn tay kéo ngăn tủ trên đầu giường của mình ra, anh lấy tấm hình của anh và Sở Hương đang âu yếm ôm nhau đứng trước cổng khu giải trí Bạch Đằng.
Khu giải trí Bạch Đằng là nơi tình yêu của anh và cô chớm nở nên từ lúc Sở Hương rời khỏi anh, anh chưa từng bước chân vào nơi đó.
Những vật kỹ niệm của hai người đều bị anh tức giận quăng đi hết, chỉ còn lại duy nhất tấm hình này.
Anh nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Sở Hương trong lòng anh thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ mình đã xem Gia Duyên là vật thế thân của Sở Hương sao?”
Cả đêm anh vì chuyện này làm cho phiền não không thể nào ngủ được.
“Liệt cậu gọi tôi đến đây để làm gì?”
Tràn Hạo nhìn Nam Liệt bực bội nói, trong lòng anh đang rối bời vậy mà Nam Liệt còn gọi anh tới đây.
Nam Liệt nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt chứa đựng nộ khí, nhìn thấy nét mặt thờ ơ không biết sống chết của Tràn Hạo mà trong lòng càng thêm tức giận.