Giọng mấy người kia bàn tán cũng không lớn, cách Hàn Nhã Thanh bên này khá xa, mấy người bên này đều không nghe được.
“Cô trộm đồ của người khác, đương nhiên phải điều tra.” Tạ Na xông đến hỏi tội, nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh, trong lòng cũng hơi nhút nhát, nhưng vẫn kiên trì nói.
Dù sao cô ta cũng có “chứng cứ", cô ta sợ gì?
“Chứng cứ đâu." Mí mắt Hàn Nhã Thanh nhướng lên, như có như không liếc nhìn cô ta, trong động tác kia có vẻ miệt thị như đang nhìn con sâu con kiến, ấy thế mà trong ánh mắt như có như không ấy vẫn hiện lên vẻ sắc bén như thể nhìn thấu hết thảy.
Tạ Na thầm nuốt nước bọt, chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng nghe Hàn Nhã Thanh nói đến chứng cứ, trong lòng vui vẻ: “Dây chuyền của Vân Hạ đúng lúc bị mất, tôi nghĩ nếu cô trộm thì cũng không thể giấu ở nơi nào khác, nhất định là giấu trong túi, đem túi của cô ra để Vân Hạ lục soát một chút thì sẽ rõ ràng thôi.”
Hàn Nhã Thanh đã sớm đoán được cô ta sẽ nói vậy, không có chút bất ngờ nào, cũng không phản bác, ngược lại tự cầm túi mình đặt lên mặt bàn, khóe môi cong lên: “Túi, ở đây.”
Tạ Na cười, đắc ý mà cười nhạo, còn không phải là sợ hãi, ngoan ngoãn lấy túi ra để cô ta lục soát ư.
Hừ, hôm nay người phụ nữ này chết chắc rồi.
Khóe môi Lương Vân Hạ cũng lộ vẻ trào phúng, cô ta còn tưởng người phụ nữ này khó xơi, hóa ra chẳng qua là giả bộ.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh ngước lên, nhìn thẳng Lương Vân Hạ, chậm rãi nói từng chữ: “Chỉ là, muốn lục soát...” Lời nói của cô dừng lại, đầu lông mày nhướng lên, chầm chậm bổ sung thêm một câu: “Cô, không xứng.”
“Cô nói cái gì?” Sắc mặt Lương Vân Hạ nhanh chóng thay đổi, sâu sắc cảm nhận được mình bị làm nhục, mặc dù cô ta chỉ là một người mẫu nho nhỏ, nhưng vẫn chưa từng chịu nhục như vậy.
Huống chi, hiện giờ cô ta còn là người phụ nữ của cậu Liên.
“Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người phụ nữ của cậu Liên đấy.” Tạ Na là quản lý của Lương Vân Hạ, nghe xong lập tức bùng nổ, trong lúc nhất thời đã lôi cậu Liên ra.
Trong góc, cậu Liên nheo nheo mắt lại, thoáng qua vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên một cái, giống như khẽ cười: “Đừng nói là người phụ nữ của cậu Liên, cho dù là cậu Liên đi nữa... Lời cô nói chợt dừng một chút, sau đó không nhanh không chậm nói hết câu: “Cũng không có tư cách lục soát túi của tôi.”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao.
Ai cũng biết cậu Liên không dễ chọc vào, người kia là một sự tồn tại như Diêm Vương ở địa ngục.
Khắp cả thành phố A, người dám nói cậu Liên như vậy không có bao nhiêu, người phụ nữ này là muốn chết à.
Người đàn ông ngồi trong góc đột nhiên được nhắc tới khẽ giật giật đầu lông mày, đáy mắt hiện vẻ thâm sâu khó đoán.
“Hơ, cô nói cái gì? Cô nói cậu Liên không có tư cách lục soát túi của cô? Tôi thấy cô điên rồi.” Tạ Na giống như bắt được nhược điểm trí mạng, cố ý hô lớn.
Đương nhiên cô ta biết rõ cậu Liên ở đây, cố ý nói để cậu Liên nghe, cô ta cho rằng cậu Liên nghe xong sẽ tức giận.
“Nếu không, cô nói xem cậu Liên có tư cách gì mà lục soát túi của tôi? Hay là, cô kêu cậu Liên tới đây mà lục soát đi?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên.
Trong góc, khóe môi người đàn ông cong lên, đột nhiên nở nụ cười.
“Cậu Liên, người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, có muốn tôi kêu người dạy dỗ cô ta một chút hay không?” Người đàn ông đứng bên cạnh cậu Liên cho rằng cậu Liên như vậy là đang tức giận, nắm thời cơ nịnh nọt.
Cậu Liên hơi đảo mắt, lạnh lùng liếc người đàn ông kia, chợt nói: “Cô ấy vừa nói tôi cũng không có tư cách, cậu nghĩ cậu có à?
Người đàn ông hoảng hốt, nhất thời chỉ cảm thấy kinh sợ đến mức lạnh sống lưng, lời này của cậu Liên có ý gì?
Người phụ nữ kia nói cậu Liên không có tư cách, cậu Liên tự nhận mình không có tư cách? Đây không phải phong cách của cậu Liên.
“Tôi thấy cô là có tật giật mình, sợ rồi sao? Dây chuyền của Vân Hạ chắc chắn là giấu trong túi của cô, cho nên cô mới không dám để tôi lục soát.” Tạ Na vì có “chứng cứ vô cùng xác thực”, nên cảm thấy mình không cần sợ hãi.
“Cô không cho tôi lục soát, là trong lòng có điều mờ ám, tôi mà tìm ra chứng cứ, thì xem cô còn nói gì được.” Tạ Na muốn
sấn tới cưỡng ép lục soát túi.
“Cô có thể thử xem.” Hàn Nhã Thanh không động đậy, chỉ là, vào lúc tay Tạ Na sắp chạm vào túi Hàn Nhã Thanh, đôi mắt cô đảo qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tay Tạ Na.
Trong nháy mắt đó, tay Tạ Na dừng lại, khẽ run, rõ ràng tay cô ta chỉ cách túi vài xăng ti mét, nhưng cô ta lại không hê dám đưa tới.
Như thể chỉ cần duỗi tay ra, tay cô ta sẽ lập tức gãy lìa.
Nhất thời, không chỉ Tạ Na bị dọa, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị khí thế này của cô dọa sợ.
Trên mặt cậu Liên càng kinh ngạc hơn, người phụ nữ này?
Một người phụ nữ có thể có khí thế như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Giọng nói của cô rõ ràng không lớn, ánh mắt cô rõ ràng cũng không phải quá mức sắc bén, nhưng lại có một loại cảm giác hà khắc khiến người ta phát run.
Anh ta thật không ngờ trên bữa tiệc hôm nay vậy mà lại gặp được một người phụ nữ thế này, thật là thú vị.
Hàn Nghiên Nghiên đang trốn ở một bên quan sát kinh sợ đến mức trợn mắt há mồm, đây, đây thật sự là Hàn Nhã Thanh ư?
Hàn Nhã Thanh sau khi trị khỏi bệnh, đã luyện được bản lĩnh như vậy từ lúc nào?
“Chị gái này, chị đừng tức giận, quản lý của tôi chỉ là sốt ruột quá mức mà thôi. Lúc nãy chỉ có chị là ngồi gần tôi, cũng có người nhìn thấy chị cố ý nhích lại gần tôi, cho nên, chúng tôi chỉ là nghi ngờ...” Lương Vân Hạ cũng coi như thông minh, thầm thở ra một hơi, cẩn thận giải thích.
Nhưng mục đích cũng chỉ có một.
“Nếu đã nghỉ ngờ, vậy báo cảnh sát đi. Cảnh sát đến, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh cắt lời cô ta, lười nghe cô ta nói nhảm.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ đảo, lướt qua mấy người trước mặt, khóe môi lướt qua nụ cười lạnh: “Nếu không, ai cũng đừng hòng đụng vào đồ của tôi.”
“A, lớn lối thật đấy? Cô nghĩ cô là ai?” Tạ Na nhanh chóng đứng lên, hai chân không nhịn được phát run, ngoài miệng vẫn không chịu thua.
Hàn Nhã Thanh không để ý đến cô ta, lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Sao hả? Muốn gọi cứu viện? Hừ, bây giờ cô gọi ai cũng vô dụng thôi.” Tạ Na nghĩ cô muốn kêu người đến giúp, lên tiếng cười nhạo.
Điện thoại Hàn Nhã Thanh được nối máy, mở loa ngoài lên.
“Chào ngài, trung tâm báo án đồn cảnh sát khu C thành phố A...
Mọi người nghe được âm thanh từ điện thoại phát ra, đêu ngẩn người, cô, cô muốn báo cảnh sát?
“Tôi cần báo cảnh sát, Danh Tước... phòng bao , các anh, các anh mau tới đây.” Hàn Nhã Thanh dùng một giọng điệu đứt quãng vô cùng sợ hãi, kinh hoảng gọi xong, cúp máy.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Mọi người ngạc nhiên, nhất thời không chấp nhận được tình cảnh đột nhiên xoay chuyển này.
Đây, đây là cùng một người ư?
Lại nhìn cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mọi người chỉ cảm thấy nhất thời ngơ ngẩn.
Khóe môi cậu Liên cong lên, trong mắt càng hiện lên vẻ tươi cười, người phụ nữ này thật thú vị.
Chuyện này càng thú vị hơn!
Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường