Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

chương 1063: cảnh giới cao nhất của việc không biết xấu hổ, bây giờ tôi đang tự vả vào mặt mình (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bùi Vũ Ninh muốn tốc chiến tốc thắng nhưng lại hôn anh Phó quá nhanh, nhìn từ xa có vẻ như cô đang trộm thơm rồi chạy đi trong khi anh Phó không chú ý.

Miêu Ngôn nhìn thì giống như đang nói chuyện với người ta, không chú ý gì tới Bùi Vũ Ninh, nhưng thật ra là chú ý tới động tác của Bùi Vũ Ninh.

Mặc dù Bùi Vũ Ninh hôn anh Phó chỉ trong chớp mắt, nhưng hành động đó vẫn hiện rõ trong mắt Miêu Ngôn.

Vẻ mặt Miêu Ngôn trầm xuống trông thấy, không còn vẻ điềm đạm như mây như nước của ngày xưa nữa, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Bùi Vũ Ninh sẽ hôn người đàn ông đó.

Bùi Vũ Ninh hôn người đàn ông khác? Chuyện như thế anh ta còn chưa bao giờ nghĩ tới.

Bùi Vũ Ninh thích anh ta, chỉ cần để ý kĩ đều có thể nhìn thấy, đương nhiên Miêu Ngôn cũng biết điều đó.

Rõ ràng Bùi Vũ Ninh thích mình, nhưng tại sao cô lại hôn người đàn ông khác?

Tại sao?

Bùi Vũ Ninh có ý gì?

Lúc này, khoảng cách giữa Miêu Ngôn và Bùi Vũ Ninh có chút xa cách, hiện tại có rất nhiều người trong bữa tiệc, giọng người hòa lẫn lộn xộn, cho nên Miêu Ngôn không thể nghe thấy đám người của Bùi Vũ Ninh đang nói gì, thế nên anh ta cũng không biết tại sao cô lại hôn người đàn ông bên cạnh mình.

Tuy nhiên, Miêu Ngôn dù sao cũng không phải hạng tầm thường, tự nhiên sẽ không để mình mất bình tĩnh trong tình huống như vậy, anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tán gẫu với những người xung quanh, nhưng ánh mắt đều dồn hết về phía Bùi Vũ Ninh.

Anh Phó rốt cục cũng trở lại trạng thái bình thường sau một lúc lâu, ánh mắt chậm rãi đảo qua, nhìn Bùi Vũ Ninh, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cô không chớp.

Bùi Vũ Ninh bị ánh nhìn chằm chằm của anh Phó làm nổi hết da gà: “Anh nhìn cái gì mà nhìn? Đã nói là trò chơi thôi mà, là trò chơi đó…”

Mặc dù cô nói rằng đó là một trò chơi, nhưng cô vẫn có chút không thoải mái khi nghĩ đến những gì mình vừa làm, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, mặc dù không phải là môi nhưng nó cũng là lần đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Bùi Vũ Ninh sắc mặt đỏ bừng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô cũng không nói được lời nào ra hồn.

Khi anh Phó nhìn cô, khóe môi anh không khỏi câu lên, khi cô ngại ngùng cũng không tệ, anh rất thích phản ứng này của cô.

Thành thật mà nói, anh vốn dĩ lo lắng cô sẽ thẹn quá hóa giận khi bị Sở Bách Hà ép hôn người khác, nhưng anh không ngờ phản ứng của cô lại là ngượng ngùng.

Ánh mắt của Miêu Ngôn cứ nhìn Bùi Vũ Ninh, nên hắn đương nhiên thấy rõ phản ứng của cô, thấy cô đỏ mặt, sau đó hơi cúi đầu ngượng ngùng.

Ánh mắt của Miêu Ngôn càng thêm lạnh lùng, Bùi Vũ Ninh sẽ không thay lòng đổi dạ, đúng không?

Bùi Vũ Ninh không thực sự thích người đàn ông đó, phải không?

Không, không thể, tuyệt đối không thể, trong lòng Bùi Vũ Ninh rõ ràng chỉ có anh ta.

Nhưng mà, trong lòng Bùi Vũ Ninh rõ ràng chỉ có anh ta, vậy tại sao lại đi hôn người đàn ông khác?

Anh ta đã ở đây lâu như vậy, Bùi Vũ Ninh đã nhìn thấy ngay khi anh ta bước vào, tại sao cô lâu như vậy mà vẫn không đến tìm anh ta?

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy đến khi thấy anh xuất hiện, trước đây đều là như vậy.

Tại sao nó lại đột ngột thay đổi …

Giờ phút này, Miêu Ngôn không còn tâm trí nói chuyện với người khác, tuy rằng lúc trước anh còn giả vờ giả vịt, nhưng hiện tại anh không vờ vịt được nữa.

“Thực xin lỗi, thất lễ rồi.” Miêu Ngôn mỉm cười nhìn người đang nói chuyện với mình, sau đó xoay lưng rời đi.

Lúc này Miêu Ngôn không còn giả vờ như không nhìn thấy Bùi Vũ Ninh nữa, bởi vì giờ đây anh ta đang đi thẳng về phía cô.

Hàn Nhã Thanh ngay từ đầu đã chú ý đến Miêu Ngôn, vì vậy cô có thể nhìn thấy mọi hành động của anh ta.

Khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Miêu Ngôn đi tới, khóe môi khẽ giật giật, rốt cuộc anh ta cũng không nhẫn nhịn được ư?

Sở Bách Hà cũng phát hiện ra Miêu Ngôn, biểu hiện của cô ta không kín đáo giống như Hàn Nhã Thanh, mà cất giọng nói:

“Bùi Vũ Ninh, đàn anh của cô tới rồi kìa, xem ra trò chơi này chúng ta không chơi được nữa rồi.”

Sở Bách Hà vừa nói vừa thu bài lại.

Sở Bách Hà cảm thấy tiếp sau đó sẽ có một vở kịch thú vị lắm, do đó cô ta sẽ chú ý theo dõi vở kịch này.

Ban nãy Bùi Vũ Ninh bị anh Phó nhìn chằm chằm đến khó chịu, nên lúc này cô cúi đầu xuống, không thấy Miêu Ngôn đi tới, nghe thấy lời nói của Sở Bách Hà, Bùi Vũ Ninh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang.

Cô thấy Miêu Ngôn sắp tới gần, thân thể cứng đờ, trong lòng có chút bất an.

Đàn anh có nhìn thấy cô ấy hôn người đàn ông khác không?

Chắc là không nhìn thấy đâu? Lúc nãy cô chạy đến hôn anh Phó, cô thấy đàn anh đang nói chuyện với ai đó mà không nhìn cô, chắc ảnh sẽ không thấy gì đâu.

Nhưng tại sao giờ ảnh lại tới chỗ này?

Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là?

Bùi Vũ Ninh lúc này hơi lo lắng.

Anh Phó đang ngồi bên cạnh Bùi Vũ Ninh, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, đôi mắt hơi rũ xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Mặc dù bước chân của Miêu Ngôn không quá nhanh, nhưng dù sao khoảng cách cũng không quá xa, chốc lát đi tới.

“Em Ninh.” Miêu Ngôn nhìn Bùi Vũ Ninh, thấp giọng gọi tên cô, giọng nói rất mềm mại và dịu dàng, cách gọi này rất thân mật.

“Đàn anh.” Bùi Vũ Ninh vẫn còn hơi lo lắng về chuyện cô hôn anh Phó trước đó, vì vậy khi cô đứng dậy đụng vào ly rượu trên bàn và suýt làm đổ nó.

“Đàn anh, sao anh lại tới đây?” Bùi Vũ Ninh bưng ly rượu lên trước mặt, càng cảm thấy căng thẳng.

Bùi Vũ Ninh nhìn thấy đàn anh đi vào, cô hơi kinh ngạc, nhưng thật ra anh ta được mời với tư cách là đàn anh khóa trên, cho nên lời của Bùi Vũ Ninh giống như đang tìm cớ để bắt chuyện, không ngờ đàn anh sẽ trả lời.

“Anh biết em đang ở đây, nên cũng tới xem một chút.” Miêu Ngôn nở nụ cười nhìn Bùi Vũ Ninh, trong ánh mắt toàn sự ôn nhu.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, đôi mắt nhanh chóng mở thật to, sau đó nhìn thẳng vào Miêu Ngôn, Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng Miêu Ngôn sẽ trả lời như vậy.

Ý của anh là anh đến vì anh biết cô ở đây?

Có phải ý của anh là như thế không?

Cô có nghe nhầm không?

Vậy đàn anh đến để tìm cô sao?

Sở Bách Hà nghe xong lời Miêu Ngôn nói, hai mắt híp lại, trong lòng thầm nguyền rủa, tên đàn ông chết tiệt, ghê tởm.

Bùi Vũ Ninh đã ở bên anh ta nhiều năm như vậy, trước đây cô chưa từng thấy anh ta làm như vậy.

Sao thế nhỉ? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác bên cạnh Bùi Vũ Ninh, sợ rằng cô sẽ rời xa mình, vì vậy anh ta muốn dùng sự dịu dàng để dỗ ngọt cô sao?

Người đàn ông này quá nham hiểm và vô liêm sỉ.

Tuy nhiên, trong tình huống này Sở Bách Hà cũng không thể làm gì được.

Dù gì đây cũng là yến tiệc của Tập đoàn Ngụy Khang, cô ta không thể nói ra được.

Và dù sao đây cũng là chuyện riêng của Bùi Vũ Ninh, cô và Hàn Nhã Thanh đã giúp đỡ rồi, quyết định cuối cùng sẽ là của Bùi Vũ Ninh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio