Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

chương 1632: lòng đầy mong chờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Minh Hoàng đột nhiên nhớ tới Mặc Thành hồi nhỏ, thế nên lúc này nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn chờ câu trả lời của Mặc Thành… theo bản năng lại muốn từ chối.

Ông ta rất thương Mặc Thành, đối xử với anh ta như con trai, thế nên lúc này ghét bỏ cũng không che giấu, Mặc Thành cảm thấy tổn thương, sao phải bày ra vẻ mặt ghét bỏ anh ta vậy chứ, anh ta thật sự muốn biết mà! Lúc này Trương Minh Hoàng làm việc của mình, không thèm để ý tới Mặc Thành.

Mặc Thành thấy Trương Minh Hoàng không có chút phản ứng nào với mình, nhịn không được mà bĩu bĩu môi, vẻ ghét bỏ không chút che giấu với động tác trốn tránh này là thế nào thế, anh ta không được hoan nghênh đến vậy sao? Rõ ràng lúc trước anh ta chỉ cần làm nũng chút là xong chuyện rồi, bây giờ sao lại nhẫn tâm như vậy chứ! Anh ta oán giận nhìn Trương Minh Hoàng, muốn làm mềm lòng ông ta.

Trương Minh Hoàng không trốn tránh nữa, chỉ nhàn nhã uống trà, xem Mặc Thành như không khí, Mặc Thành bất mãn, nhìn về phía quản gia Trọng.

Quản gia Trọng biết, hồi nhỏ đây là chuyện thường thấy, thành chủ có thể làm lơ thiếu chủ nhưng ông ta thì không, vậy là bèn kiên nhẫn giải thích: “Thành chủ gặp cô Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, cô Vũ Kỳ rất quý thành chủ của chúng ta nên tới đây thăm thành chủ.” Nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Vũ Kỳ và Minh Hạo đã tới vài hôm rồi, mấy ngày nay thành chủ rất vui.”

Mặc Thành gật đầu, còn muốn hỏi nhưng lại không lên tiếng nữa, chỉ gặp mặt một lần đã tới chơi, thân thiết như vậy.

Anh ta không dám tin, nhưng quan hệ huyết thống rất kỳ diệu, hoặc chính vì vậy nên mới thân thiết.

Mặc Thành cũng thấy vui, anh ta nghĩ tới Vũ Kỳ và Minh Hạo, thử dò hỏi: “Ba nuôi, ba có từng nghĩ tới việc đưa Vũ Kỳ hoặc Minh Hạo đi giám định huyết thống chưa.

Cô Đường khá nhạy cảm, thông minh, chúng ta xuống tay với cô ấy hơi khó, hơn nữa trải qua chuyện lần trước, nếu chúng ta lại lấy máu hoặc tóc của cô Đường thêm lần nữa, chưa nói đến việc sẽ rất khó, quan trọng là có thể khiến cô Đường phản cảm, mất nhiều hơn được.”

Mặc Thành chậm rãi nói, quan sát vẻ mặt của Trương Minh Hoàng, anh ta biết chuyện này đối với Trương Minh Hoàng rất quan trọng, Trương Minh Hoàng luôn muốn tìm đứa con gái mất tích của mình, vừa có tin tức là vội vàng tới.

Lúc đầu khi biết chuyện này, không phải anh ta không đố kỵ, nhưng nghĩ tới nỗi nhớ, nỗi hổ thẹn và tình yêu thương của người cha với con gái liền tiêu tan hết.

Anh ta ở bên cạnh ba nuôi nhiều năm như vậy, tình cảm của ba nuôi đối với con gái đều dành cho anh ta, thứ tình cảm vốn dĩ không thuộc về anh ta ấy khiến anh ta cảm nhận được sự ấm áp của người nhà.

Dưới sự nuôi dạy của ba nuôi, anh ta mới có địa vị và thành tựu như ngày hôm nay, anh ta có tư cách gì mà đố kỵ với Đường Thấm Nhi, có tư cách gì mà oán trách ba nuôi?

Sau khi Mặc Thành nghĩ thông bèn cố gắng giúp Trương Minh Hoàng tìm con gái, chứng minh huyết mạch của Đương Thấm Nhi, anh ta hy vọng Trương Minh Hoàng có thể tìm thấy con gái, thỏa mãn tâm nguyên bao nhiêu năm qua của ông ta.

Trong lòng Mặc Thành biết, cho dù Đường Thấm Nhi quay lại, anh ta vẫn sẽ là Thành thiếu chủ, tình cảm của Trương Minh Hoàng đối với anh ta cũng sẽ không thay đổi, nói không chừng anh ta còn có thêm một cô em gái, cùng hai đứa cháu trai cháu gái là Vũ Kỳ và Minh Hạo, thật sự rất tuyệt.

Mặc Thành nghĩ tới hai đứa trẻ là lại nhoẻn miệng cười.

Bàn tay bưng ly trà của Trương Minh Hoàng cứng lại, vấn đề này ông ta chưa từng nghĩ tới, thật ra ông ta đã từ bỏ ý nghĩ kia, Vũ Kỳ và Minh Hạo chơi với ông ta mấy ngày, sau này có thể tiếp tục giữ liên lạc, vậy là ông ta mãn nguyện rồi, bây giờ… ý của Mặc Thành là, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo là cháu trai cháu gái của ông ta? Đường Thấm Nhi chính là con gái ông ta sao?

Trương Minh Hoàng không khỏi nhìn về phía Mặc Thành, ông ta thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nhìn Mặc Thành.

Trương Minh Hoàng hiểu Mặc Thành, nếu như không nắm chắc mười phần, anh ta sẽ không có kiến nghị này, anh ta sẽ không cho mình thêm hy vọng để rồi lại khiến mình tuyệt vọng! Trong lòng Trương Minh Hoàng lại dâng lên hy vọng, lần này, không còn thấp thỏm giống lần trước nữa, vì vẻ mặt kiên định của Mặc Thành mà bình tĩnh lại, ông ta khẽ thở dài một hơi: “Con chắc chắn sao?”

“Vâng!” Mặc Thành nghiêm túc trả lời: “Lúc trước là có sơ suất, nhưng con chắc chắn, Đường Thấm Nhi chính là con gái của ba, hơn nữa ba không cảm thấy trùng hợp sao? Con trai và con gái của Đường Thấm Nhi thân thiết với ba như vậy, không phải do huyết mạch tương liên thì là gì?”

Trương Minh Hoàng nhớ lại lần đầu gặp mặt, ông ta có một cảm giác thân thiết với Đường Vũ Kỳ.

Lẽ nào, thật sự là do quan hệ huyết thống sao? “Vậy, con định làm thế nào?” Trương Minh Hoàng hỏi, Đường Vũ Kỳ lạc quan dịu dàng, lại rất thân thiện, nhưng nếu như tự tiện lấy máu hoặc tóc của con bé đi, chỉ sợ là sẽ chọc tức đứa trẻ này.

Mặc Thành không nói rõ, anh ta nhìn Trương Minh Hoàng với ánh mắt kiên định: “Ba yên tâm, chuyện này giao cho con đi, con nhất định sẽ khiến Vũ Kỳ hoặc Minh Hạo tự nguyện làm, sẽ không ép buộc bọn nhỏ.” Chỉ ở chung một lúc thôi nhưng Mặc Thành cũng có thể hiểu được tính cách của Vũ Kỳ và Minh Hạo, có thể thương lượng với chúng nhưng không thể tự làm theo ý mình được, đặc biệt là chuyện liên quan tới bản thân chúng.

“Ừm.” Trương Minh Hoàng gật đầu, trong lòng vẫn không tự tin, lần đầu tiên lòng đầy hy vọng nhưng lại hoàn toàn thất vọng, nếu như lần thứ hai này mà Mặc Thành sai thì… Ông ta không biết có thể chấp nhận đả kích này hay không nữa, tâm nguyện hơn hai mươi năm lại trở thành hiện thực chỉ trong mấy ngày này, nhưng rồi lại sợ rằng tất cả chỉ là niềm vui nhất thời, trong lòng Trương Minh Hoàng rất mâu thuẫn, ông ta cố ép chính mình đừng nghĩ nhiều, dù có là thật hay không thì Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng sẽ không vì vậy mà xa cách với ông ta, thật ra cũng không có tổn thất gì cả, Trương Minh Hoàng tự an ủi chính mình.

Mặc Thành không nghĩ nhiều như vậy, lần này anh ta đủ chắc chắn, chuyện lo lắng duy nhất là Vũ Kỳ và Minh Hạo không đồng ý, nhưng hôm nay nhìn thấy chúng chơi với Trương Minh Hoàng vui như vậy, chắc là không có vấn đề gì đâu.

...

Sáng sớm hôm sau, Đường Vũ Kỳ sửa soạn tươm tất cho mình, túm cả Đường Minh Hạo dậy, hai đứa ngồi bên bàn đợi ăn cơm, lúc Trương Minh Hoàng xuống liền nhìn thấy hai đứa bé xinh xắn ngồi trước bàn cơm, có điều một đứa vẻ mặt hưng phấn, một đứa thì mặt mũi lại tối sầm xuống.

“Sao các cháu lại xuống đây sớm vậy?” Trương Minh Hoàng tò mò, lúc trước Vũ Kỳ và Minh Hạo chưa từng xuống sớm như vậy, thường thu dọn xong xuống đúng lúc ăn cơm, hôm nay làm sao vậy?

“Chào buổi sáng ông ạ!” Đường Vũ Kỳ lanh lảnh nói, tươi cười chào hỏi, nhìn về phía sau Trương Minh Hoàng, nghi hoặc hỏi: “Ô, chú Mặc Thành đâu ạ? Chú ấy nói hôm nay đưa chúng cháu ra ngoài mà!”

Đường Vũ Kỳ không thấy Mặc Thành, hơi hoài nghi, lẽ nào chú ngủ nướng sao?

Trương Minh Hoàng hiểu ra, Đường Vũ Kỳ đang đợi Mặc Thành đưa cô bé ra ngoài chơi, nếu nhớ không nhầm, hình như là đi mua quần áo, thật đúng là trẻ con mà!

Ông ta bật cười, chậm rãi trả lời: “Mặc Thành đi thể dục rồi, chắc một lát nữa sẽ về.”

Đường Minh Hạo bị hấp dẫn, mới sáng ra đã đi tập thể dục rồi, cậu bé có thể đi theo không? Hôm nay lúc ra ngoài thử hỏi xem!

Bữa sáng dần được mang lên, cũng đúng lúc Mặc Thành về, vừa định chào hỏi thì đã thấy ba người trên bàn cơm ngơ ngác nhìn anh ta chằm chằm, vậy là bị dọa cho giật mình, anh ta làm gì sao? Sao vẻ mặt họ lại như vậy? Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nhìn anh ta với vẻ mặt đầy hưng phấn, còn Trương Minh Hoàng thì bình tĩnh nhìn anh ta, ánh mắt mang theo chút… đố kỵ? Mặc Thành cảm thấy như mình đang ở bên vách núi vậy… có phải hai người này đã nói gì rồi không!

“Chú ơi, chúng ta mau ăn cơm đi, lát nữa chúng ta ra ngoài chơi.” Đường Vũ Kỳ thúc giục, Mặc Thành nhớ tới chuyện đã đồng ý tối hôm qua, nhịn không được mà bật cười, trẻ con, đặc biệt là bé gái, không có năng lực từ chối được quần áo đẹp.

Anh ta đi tới, vỗ vỗ đầu Đường Vũ Kỳ: “Sao hả, sợ chú đổi ý à? Cửa hàng mà chú muốn đưa mấy đứa đến tới bốn giờ chiều mới mở cửa cơ, không vội.”

Đường Vũ Kỳ hơi thất vọng, phải tới tận bốn giờ chiều sao, còn lâu như vậy, cô bé dậy sớm thế này chẳng phải lãng phí sao? Nhưng nghĩ lại thì cửa hàng đặc biệt như vậy, quần áo bên trong chắc chắn rất tuyệt vời, vậy là càng hứng thú hơn.

Hôm nay Mặc Thành còn muốn thương lượng chuyện giám định huyết thống với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cũng muốn sớm đưa chúng ra ngoài, trở về chỗ của mình thong thả nói: “Thật ra, chúng ta có thể đi sớm một chút đấy? Có thể tới nơi khác chơi.”

Hai mắt Đường Vũ Kỳ sáng rực lên, nhìn về phía Đường Minh Hạo, Đường Minh Hạo gật đầu, Đường Vũ Kỳ bèn nói: “Được, vậy lát nữa chúng ta đi luôn.”

Trương Minh Hoàng ở bên cạnh nhìn, nở nụ cười hiền từ, nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo giống như nhìn cháu trai cháu gái vậy.

Sau đấy ông ta lại nhìn Mặc Thành, có hơi bất mãn, đã lớn hơn Đường Thấm Nhi rồi mà đến bạn gái cũng không có! Có phải cháu trai cháu gái của ông ta hết hy vọng rồi không?

Mặc Thành cảm giác được ánh mắt của Trương Minh Hoàng, sao đột nhiên lại bất mãn thế?

Trương Minh Hoàng không nói thẳng, chỉ ném cho anh ta một ánh nhìn tự hiểu, sau đấy tiếp tục ăn cơm, bàn ăn vui vẻ náo nhiệt, chỉ có mỗi Mặc Thành là không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Trương Minh Hoàng đã không nói, anh ta nghĩ cũng không chẳng có gì đâu, vậy là vui vẻ thản nhiên vừa ăn vừa nói chuyện với Vũ Kỳ và Minh Hạo..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio