Chương 1671 “Được.” Liễu Ảnh tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Hàn Nhã Thanh. Nếu Hàn Nhã Thanh đã xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thì cô ấy cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa. “Tớ có việc nên đi trước đây.” Hàn Nhã Thanh vẫn còn khá lo lắng về tin nhắn ngắn mà cậu ba Dương gửi đến. Lúc gọi điện thoại cậu ba Dương đã nói chuyện rõ ràng rồi, sau đó lại gửi tin nhắn đến nữa, chẳng biết là có chuyện gì quan trọng đây. “Vội đến gặp cậu ba Dương hả?” Liễu Ảnh nhìn cô, nở nụ cười đen tối. “Tớ lộ rõ vẻ như vậy à?” Hàn Nhã Thanh cũng không chối bỏ. Nãy giờ cô đâu có nói gì đến chuyện của Dương Tầm Chiêu đâu mà Liễu Ảnh vừa nhìn đã biết cô sẽ đi gặp Dương Tầm Chiêu rồi, biểu cảm của cô rõ ràng đến thế sao? “Ừ, rõ mồn một, má đỏ hây hây, mặt đầy hạnh phúc.” Nụ cười trên mặt Liễu Ảnh càng tươi rói: “Đi đi, đi đi, đi nhanh lên, đừng để cậu ba Dương chờ sốt ruột.” “Được rồi, thế tớ đi nhé.” Xưa nay Hàn Nhã Thanh chẳng phải người tính tình ngại ngùng, cứ thế mà rời đi theo ý của Liễu Ảnh. Ra khỏi khu nhà, Hàn Nhã Thanh nhìn lại vị trí mà Dương Tầm Chiêu đã gửi cho cô, đó là khu vực buôn bán sầm uất nhất ở thành phố A. Lúc trước Dương Tầm Chiêu có nói là sẽ đến đó để xử lý chút công việc của công ty, Dương Tầm Chiêu cũng không cần nói là công ty nào, vì Dương Tầm Chiêu đã trao trả toàn bộ Dương thị cho cho ông cụ Dương, anh cũng đã tuyên bố với báo giới rằng mình sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Dương, vậy nên chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không đến Dương thị. Hàn Nhã Thanh vốn nghĩ hẳn là Dương Tầm Chiêu sẽ tới Hàn thị. Ông cụ Hàn vẫn còn hôn mê, trên danh nghĩa thì toàn bộ Hàn thị đều thuộc về cô, có điều cô không thông thạo chuyện làm ăn lắm nên bấy lâu nay luôn là người của Dương Tầm Chiêu quản lý thay. Tuy nhiên, hiện tại vị trí mà Dương Tầm Chiêu gửi đến cũng không phải là vị trí của Hàn thị, nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà cứ thế tìm đến nơi dựa theo vị trí Dương Tầm Chiêu gửi. Nơi mà Dương Tầm Chiêu gửi tin nhắn đến là công ty MY, tòa nhà thương mại lớn nhất thành phố A. Công ty này trỗi dậy và phát triển rất mạnh trong vài năm gần đây. Chỉ vỏn vẹn mấy năm đã chiếm được một vị trí tại thành phố A này, nhiều người còn đặt công ty MY ngang hàng công ty của Tư Đồ Không nữa. Nhưng từ trước đến giờ sếp lớn của công ty MY chưa bao giờ lộ diện, không ai biết được ông chủ của mình là ai, bình thường chỉ có nhân viên quản lý điều hành công việc. Lúc đứng dưới công ty MY, Hàn Nhã Thanh thấy hơi sững sờ. Dương Tầm Chiêu gửi vị trí chỗ này cho cô, có nghĩa là nơi mà Dương Tầm Chiêu bảo đến xử lý công việc của công ty là ở đây ư? Nghĩa là, MY chính là công ty của Dương Tầm Chiêu? Hàn Nhã Thanh chỉ biết Dương Tầm Chiêu có rất nhiều sản nghiệp tại những nơi khác, còn ở thành phố A này cô chỉ biết mỗi Diêm Môn, về công ty MY cô quả thật không hay biết gì. Mới đầu khi Mộ Dung Tri đưa tài liệu về toàn bộ hoạt động kinh doanh của Dương Tầm Chiêu cho cô, cô cũng không thấy có MY. Dương Tầm Chiêu cũng chưa bao giờ nhắc đến. Mà cũng đúng, sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu nhiều tới như vậy, nếu thật sự kể ra thì chắc nửa ngày cũng chưa nói hết. Hàn Nhã Thanh đang đứng ngay trước cửa công ty, dù trong lòng đã có suy đoán nhưng cũng chẳng thể chắc như đinh đóng cột được, thế là Hàn Nhã Thanh bèn gọi cho Dương Tầm Chiêu. Hàn Nhã Thanh vừa mới lấy di động ra, còn chưa kịp gọi điện thì đúng lúc bắt gặp thư ký Lưu từ trong công ty đi ra, dáng vẻ của anh ta trông khá là kỳ quặc. Đúng lúc bắt gặp thư ký Lưu từ trong công ty đi ra, dáng vẻ của anh ta trông khá là kỳ quặc. Thấy anh ta, Hàn Nhã Thanh đã có thể chắc chắn được rồi. Thư ký Lưu cũng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, trong lòng anh ta vui mừng khôn xiết, đôi mắt lập tức sáng quắc lên không biết bao nhiêu độ. “Bà chủ, cô tới rồi ạ.” Vẻ đau khổ và bi thương vừa mới hiện hữu trên khuôn mặt thư ký Lưu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, mắt híp cả lại sắp chẳng nhìn thấy đâu nữa rồi. “Bà chủ à, tổng giám đốc ở trong văn phòng đấy ạ, để tôi dẫn cô lên đó.” Thư ký Lưu biết bà chủ chính là vị cứu tinh duy nhất. Bởi vì trừ bà chủ ra không có ai có thể khiến tổng giám đốc nhà anh ta bớt giận được cả. Bà chủ tới đúng lúc quá đi mất. Trước đó khó khăn lắm thư ký Lưu mới trốn được ra khỏi văn phòng. Vốn dĩ anh ta đã quyết định rằng cho dù hôm nay có chuyện tày trời gì đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không tới văn phòng tìm tổng giám đốc, chuyện có khó khăn tới mức nào anh ta cũng giải quyết được hết. Nhưng bây giờ bà chủ tới rồi, tình hình đương nhiên sẽ khác. Cho dù lúc trước tổng giám đốc có tức giận tới như nào, cho dù trước đó sắc mặt tổng giám đốc có lạnh lùng ra sao, chỉ cần bà chủ vừa tới, chắc chắn tổng giám đốc sẽ hết giận ngay. Bởi vậy, đương nhiên thư ký Lưu không cần phải lo lắng nữa, không cần phải sợ hãi nữa. Hàn Nhã Thanh đi theo thư ký Lưu vào trong công ty, sau đó đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Sau khi vào thang máy, thư ký Lưu ấn ngay tầng 28.