CHƯƠNG 1795 An Kỳ gật đầu: “Trong tình cảm, tha thứ không có nguyên tắc, không bao giờ bằng được với không tha thứ.” Quá dễ tha thứ cho một người là không tôn trọng bản thân, cũng là sỉ nhục mối tình cảm này. Không tha thứ, mới chính là bảo vệ đoạn tình cảm này. Tư Đồ Không lẳng lặng nhìn An Kỳ, cô ta im lặng đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc, có thể nhìn ra được sự nghiêm túc của cô ta. Tư Đồ Không nghĩ, người trước mặt chắc chắn đã suy nghĩ nghiêm túc đúng không? Có lẽ, anh ta không thể nào hiểu được tình cảm này rốt cuộc là như thế nào nhưng những lời cô ta nói ban nãy, Liễu Ảnh có tình cảm với anh ta, Liễu Ảnh tôn trọng đoạn tình cảm này, đối với anh ta, như vậy đã là đủ rồi. Anh ta sẽ thử hiểu đoạn tình cảm này, cất giấu đoạn tình cảm này. “Cô ra ngoài trước đi, cứ đi theo trợ lý đặc biệt Giang là được.” Tư Đồ Không cầm ly rượu, nhìn màu sắc đỏ rực bên trong, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh. Dù là Liễu Ảnh hay là anh ta thì đều sẽ thay đổi, lời An Kỳ nói ngày hôm nay, đã đủ để an ủi anh ta rồi. An Kỳ khiến anh ta tin rằng, giữa anh ta và Liễu Ảnh có tình cảm. Nhưng cho dù như vậy, anh ta cũng không đi tìm Liễu Ảnh nữa, cứ như vậy đi. Như An Kỳ nói vậy, tách ra, trân trọng gìn giữ đoạn tình cảm này, có lẽ một ngày nào đó, quan hệ giữa bọn họ sẽ thay đổi thì sao? Ai mà dám chắc được. Anh ta suy nghĩ rất lâu, nếu như muốn giữ Liễu Ảnh lại, anh ta có cách, nhưng anh ta không muốn ép Liễu Ảnh nữa. Giữ một người ở lại, một cơ thể không có linh hồn, anh ta không muốn như thế, vậy thì cứ như vậy đi. Anh ta buông tha Liễu Ảnh, cũng cũng tha cho chính mình, buông tha cho tình cảm năm năm qua. Trợ lý đặc biệt Giang nhìn thấy An Kỳ đi ra còn tưởng rằng nhìn nhầm, nhanh như vậy sao! Anh ta mau chóng thay đổi suy nghĩ, sao có thể nói như vậy, sao có thể nói “nhanh” chứ? Nếu như để tổng giám đốc biết, chỉ e là chết như nào cũng không biết đâu. Thế nhưng… An Kỳ mới đi vào chưa tới nửa tiếng đồng hồ nữa… trong lòng trợ lý đặc biệt Giang cảm thấy ngổn ngang phức tạp. Lúc An Kỳ đi tới đứng trước mặt trợ lý đặc biệt Giang, còn cảm thấy có chút hoang mang, cứ như vậy, là xong rồi? Tư Đồ Không thực sự không chạm vào cô ta sao, chỉ? Chỉ là một cái hôn? Sau đó, cô ta có được đủ tiền, có được một công việc, thậm chí có được một cuộc sống hoàn toàn mới? Thế này thì… đơn giản quá rồi đấy. An Kỳ cảm thấy, miếng bánh từ trên trời rơi xuống rồi đúng lúc rơi vào người cô ta. Nhưng may là cô ta giữ được lý trí, bây giờ cô ta lại càng bình tĩnh hơn, không thể có suy nghĩ dư thừa. An Kỳ hít sâu một hơi, nhìn trợ lý đặc biệt Giang trước mặt. Về sau người này chính là cấp trên của mình rồi, cô ta phải thể hiện thật tốt, cô ta nghiêm túc nói: “Trợ lý đặc biệt Giang, tổng giám đốc Tư Đồ bảo sau này tôi đi theo anh, mong sau này anh chỉ bảo nhiều hơn.” Trợ lý đặc biệt Giang ngẩn người, chuyện gì thế này? Nửa tiếng là đã kết thúc thật sao? Hơn nữa, tình trạng cô gái trước mặt là sao, không hề thấy có cảm giác mệt mỏi. Trợ lý đặc biệt Giang cảm thấy trong lòng mình như có một con quỷ nhỏ, thôi thúc anh ta nghĩ ngợi nhiều. An Kỳ nhìn người trước mặt với vẻ kỳ quái, sắc mặt anh ta ngày càng khó coi, An Kỳ không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì, quơ tay trước mặt anh ta: “Trợ lý đặc biệt Giang?” “Hả?” Trợ lý đặc biệt Giang đánh giá An Kỳ từ trên xuống dưới, không có gì khác so với lúc đi vào cả, chắc là không xảy ra chuyện gì, vậy sao tổng giám đốc lại ra vẻ nghiêm trọng bảo mình tìm người tới làm gì? Không phải chứ, anh ta khó tin hỏi: “Cô và tổng giám đốc ở trong phòng…” “Không xảy ra chuyện gì cả.” An Kỳ nhanh chóng ngắt lời, có điều mặt lại hơi ửng đỏ, không rõ là xấu hổ hay tức giận: “Tổng giám đốc nói vài câu với tôi thôi, không xảy ra chuyện gì cả.” An Kỳ lặp lại một lượt. Nói thật, trợ lý đặc biệt Giang không muốn tin, nhưng người trước mặt rõ ràng đứng đây, quần áo chỉnh tề, trên người không có chút dấu vết gì, thật sự không giống đã xảy ra chuyện, thế nên… tổng giám đốc bảo anh ta tìm một cô gái tới, chỉ là để nói chuyện phiếm thôi sao? “Tổng giám đốc không nói gì?” Trợ lý đặc biệt Giang hoài nghi hỏi. Dựa vào mắt nhìn của anh ta, An Kỳ rất xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ, thân hình quyến rũ, đàn ông không ai có thể kháng cự, huống hồ, tổng giám đốc còn uống rượu? Thật đúng là không bình thường. “Tổng giám đốc nói, sẽ cho tôi một tỷ, bảo tôi đi theo anh.” An Kỳ nghiêm túc nói, nghĩ tới việc sau này người này là lãnh đạo trực tiếp của mình, cô ta phải đi theo anh ta học việc, trong lòng lại có chút khó chịu. Dù sao thì, nguyên nhân họ quen biết thật sự khó nói. “Đi theo? Đi theo tôi?” Trợ lý đặc biệt Giang cảm thấy mình như bị đánh ngất vậy, cô gái mà anh ta đưa vào đến lúc ra vẫn còn trong sạch, đã vậy còn nói đi theo anh ta, anh ta còn sống nổi nữa không? Hơn nữa, chưa làm gì mà đã cho cô ta một tỷ, tổng giám đốc mở công ty từ thiện đấy à? Hay là, đi theo anh ta là có ý gì khác? Trợ lý đặc biệt Giang bối rối nhìn An Kỳ. Tuy cô ta rất đẹp nhưng anh ta không có thói quen “buôn người”, hơn nữa… từ “đi theo” này của tổng giám đốc cứ cảm thấy có chút kỳ lạ.