CHƯƠNG 1819 Hàn Nhã Thanh cảm thấy, lần này gần như thái độ của tất cả mọi người đối với cô đều thay đổi. Càng tôn trọng hơn trước đây, nói năng làm việc thận trọng hơn trước đây, có lẽ người ở đây đều biết thân phận của cô rồi. Lúc đi vào, Trương Minh Hoàng đang ngồi trên sofa, có hơi cương ứng. Lần đầu tiên ông đối mặt với Hàn Nhã Thanh với tư cách một người ba, có chút câu nệ. Ông thực sự vô cùng mong chờ được nhận thân với Hàn Nhã Thanh, nhưng lại có chút sợ tới lúc đó, chắc là gần giống cảm giác “gần đến quê trong lòng càng hồi hộp” phải không. “Ông ngoại!” Đường Vũ Kỳ rất hoạt bát, giờ biết Trương Minh Hoàng và Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ nhận thân thì lại càng thêm không sợ gì hết, tiếng cười vui vẻ của cô bé khiến bầu không khí ôn hòa hơn rất nhiều. Trương Minh Hoàng cũng không còn thận trọng như vậy nữa, Hàn Nhã Thanh bèn ngồi xuống đối diện, chợt cảm thấy nói không nên lời. Trương Minh Hoàng nhìn thấy lần này là hai người Hàn Nhã Thanh và Đường Vũ Kỳ tới, Dương Tầm Chiêu không đi theo thì có hơi bất ngờ. Dương Tầm Chiêu không giống kiểu sẽ để Hàn Nhã Thanh tới đây một mình, thế là liền hỏi: “Cậu ba Dương không cùng tới đây sao?” “Con muốn gặp ngài trước, anh ấy cũng biết rồi.” Hàn Nhã Thanh cười tươi tắn, đây là chuyện của hai người, cũng là chuyện của hai gia đình. Dương Tầm Chiêu sẽ cho cô đề nghị, nhưng sẽ không thực sự can dự vào quyết định của cô. Hơn nữa cô muốn gặp Trương Minh Hoàng với thận phận là con gái, gặp gỡ ba cô, cảm nhận thứ tình cảm này. “Ừ, chỉ cần con tới, bất kể lúc nào cũng được chào đón.” Trương Minh Hoàng nói, giọng nói bình tĩnh, mang theo một chút thỏa mãn. Có thể nhìn ra được Dương Tầm Chiêu rất yêu Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh cũng vậy, ông sẽ không vì Hàn Nhã Thanh là con gái ông mà kén cá chọn canh với Dương Tầm Chiêu. Năm đó ông không ở bên con gái được, không giúp con gái gánh vác cả bầu trời thì không có quá nhiều tư cách để kén chọn soi mói người đàn ông mà cô chọn. Huống hồ người đàn ông này đã trải qua gian khổ cùng với cô, cuối cùng mới đến được bên nhau. “Nhã Thanh, chắc con cũng đã biết, ba là ba của con rồi đúng không?” Trương Minh Hoàng nhìn Hàn Nhã Thanh, thực sự là một cô gái rất xinh đẹp, cô và mẹ của cô trông rất giống nhau. Khuôn mặt buổi tối ngày hôm đó, cũng dần dần xuất hiện. “Vâng.” Hàn Nhã Thanh cười nói, nếu như đã quyết định nhận thân, vậy thì không có gì phải băn khoăn cả, càng không cần phải tỏ vẻ không muốn. Cô không hiểu về Trương Minh Hoàng, nhưng cô bằng lòng đi theo trái tim mình. Quản gia Trọng lặng lẽ đặt giấy giám định ADN của Đường Vũ Kỳ và Trương Minh Hoàng lên trên bàn, đẩy tới trước mặt Hàn Nhã Thanh. Cho dù Hàn Nhã Thanh đã tin tưởng rồi, nhưng quản gia Trọng vẫn muốn để Hàn Nhã Thanh nhìn một lần. Hàn Nhã Thanh không cầm lên, trước đây bọn họ đã làm sai một lần, bây giờ sẽ không làm sai thêm lần nữa. Hơn nữa quan hệ giữa Đường Vũ Kỳ và Trương Minh Hoàng rất thân cận, sẽ không mắc sai lầm nữa đâu. “Nhã Thanh, con có gì muốn hỏi không?” Trương Minh Hoàng không cách nào tin được Hàn Nhã Thanh lại dễ dàng đồng ý hai người nhận thân như vậy. Đây nên là chuyện rất nghiêm túc, ông cũng đã chuẩn bị rất nhiều. Nhưng Hàn Nhã Thanh lại không phản kháng, không phản đối, khiến ông cảm thấy không thể tin được. “Ba và mẹ, có yêu nhau không?” Hàn Nhã Thanh vốn không có ý định hỏi, nhưng lúc Trương Minh Hoàng nói ra câu này, cô bỗng nhiên cảm thấy tò mò. Mẹ cô chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, bây giờ nhớ lại lần nữa. Hiện giờ nhắc lại chuyện cũ, ngoài tò mò ra, còn có một chút muốn biết được tương lai rõ ràng. Trương Minh Hoàng sững sờ, ông và mẹ cô có yêu nhau không ư? Đường Thấm Nhi, nếu như không phải vì quay lại nơi này một lần nữa, nếu như không phải gặp Hàn Nhã Thanh, có thể ông vĩnh viễn cũng không nhớ tới khuôn mặt kia. Nhưng, ông yêu người ấy, rất yêu. Vậy, Đường Thấm Nhi có yêu ông ta không? Trương Minh Hoàng không biết, thậm chí ông còn không biết nên nhắc tới chuyện này như thế nào. Ông suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Ba yêu mẹ của con, nhưng ba không biết bà ấy có yêu ba hay không.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, chuyện trong tình cảm, vĩnh viễn không nói rõ được. Thích, hoặc là không thích, có thể chỉ là chuyện trong thoáng chốc. Trương Minh Hoàng và mẹ cô đã nhiều năm không gặp mặt như vậy rồi, chuyện năm đó e là sớm đã không thể nói rõ được nữa. “Ba rất yêu mẹ con, cũng rất thích con, rất thích Vũ Kỳ và Minh Hạo.” Trương Minh Hoàng cảm khái, ông đã không còn oán hận gì nữa. Chuyện năm đó vẫn luôn ở trong lòng ông, bây giờ, có kết cục khác rồi. Kết cục này khiến ông ta rất vừa ý.