CHƯƠNG 1823 Nhưng Tư Đồ Không không hề tức giận, vẫn đi theo đằng sau Liễu Ảnh, Liễu Ảnh đi đâu anh ta cũng đi theo, nhưng không đi lên làm phiền. Qua mấy ngày, không ngờ Tư Đồ Không lại hưởng thụ bầu không khí này, Liễu Ảnh làm chuyện của mình, anh ta cũng yên lặng ở bên. Liễu Ảnh tưởng rằng Tư Đồ Không sẽ vô cùng tức giận, không ngờ rằng anh ta lại đi theo cô với vẻ mặt bình tĩnh, hơn nữa còn không hề có ý làm phiền, cũng không thể hiện khát vọng, chỉ đơn thuần là đi theo thôi. Trạng thái này có cảm giác như những năm tháng tĩnh lặng khó mà giải thích được, Liễu Ảnh nhận ra bản thân lại cảm thấy không tệ. Lúc đi về, Tư Đồ Không vẫn đi theo phía sau, ngắm nhìn Liễu Ảnh hưởng thụ sự ấm áp và tốt đẹp xung quanh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc, cứ như bọn họ sẽ mãi luôn như vậy. Bầu không khí như thế này, yên lặng mà tốt đẹp, nhưng tiếng phanh xe bén nhọn khiến trái tim người xung quanh đều căng thẳng. Liễu Ảnh vốn đứng bên đường đợi đèn xanh, đây vốn là nơi khá an toàn, Liễu Ảnh cũng không quá lo lắng. Nhưng lại có một chiếc xe tông thẳng tới, ảnh hưởng tới những xe khác, có một chiếc xe trực tiếp xông thẳng về phía Liễu Ảnh, Liễu Ảnh không phản ứng lại kịp. Xông qua cùng lúc đó còn có cả Tư Đồ Không, gần như là ngay lập tức cảm nhận được sự hỗn loạn đằng sau, anh ta liền xông tới, kéo Liễu Ảnh lùi về sau mấy bước. Nhưng dù sao chuyện cũng quá đột ngột, cho nên trực tiếp ngã ra đất. Tư Đồ Không nghĩ tới Liễu Ảnh đang mang thai, không thể bị thương dù chỉ một chút, vậy là lúc ngã xuống ôm cả người Liễu Ảnh vào trong lòng, lưng và cánh tay bầm một mảng lớn, có chỗ còn chảy cả máu. Trong tiếng kinh hãi hô hào của những người xung quanh, Liễu Ảnh bò dậy, ban nãy Tư Đồ Không bảo vệ cô rất tốt, trừ trẹo chân ra, những nơi khác đều không bị thương. Cô nhìn Tư Đồ Không, vừa rồi, lúc người này xông tới, cô không hề cảm nhận được, nhưng nhìn thấy hiện trường tai nạn xe trước mặt, nếu như Tư Đồ Không không kéo cô ra, e rằng người cũng chẳng còn nữa phải không? “Em không sao chứ?” Tư Đồ Không đứng dậy, quan sát Liễu Ảnh từ trên xuống dưới, đỡ cô xoay một vòng, xác định đã nhìn thật kỹ. “Không sao, chỉ trẹo chân thôi.” Liễu Ảnh cũng không che giấu, phản ứng đầu tiên của một người chắc là nghĩ người này đúng thật là tâm lý nhỉ? Trong lúc nguy hiểm, Tư Đồ Không bảo vệ cô trước tiên, bây giờ đứng dậy cũng hỏi thăm cô trước. Như vậy có phải là anh ta có một chút thật lòng với cô hay không? Liễu Ảnh nghĩ thầm trong lòng, nhìn Tư Đồ Không với ánh mắt dò xét. “Không sao thì tốt rồi.” Tư Đồ Không thở phào một hơi: “Vậy chúng ta cũng phải tới bệnh viện kiểm tra một chút.” Tư Đồ Không nói tiếp, bây giờ Liễu Ảnh không như bình thường, phải bảo đảm sự an toàn của cô và con. “Được, anh cũng bị thương rồi.” Liễu Ảnh gật đầu, không từ chối. Xung quanh sớm đã loạn hết cả lên, hai người cũng không đợi gì nữa, tự mình lái xe tới bệnh viện. Liễu Ảnh bị trẹo chân, xuống xe đi đường đều không tiện, Tư Đồ Không vẫn luôn đỡ lấy cô. Liễu Ảnh nhìn vết máu trên áo sơ mi của Tư Đồ Không, thấy có hơi lo lắng. Bây giờ mọi sự chú ý của anh ta đều đặt lên người cô, cứ như không hề cảm giác được bản thân bị thương vậy. Đi vào bên trong bệnh viện, Tư Đồ Không cũng trực tiếp cho người dẫn Liễu Ảnh đi kiểm tra và chữa trị trước, được người bên cạnh nhắc nhở, anh ta mới nhớ tới xử lý vết thương. Suy nghĩ Tư Đồ Không thoáng động, không để bọn họ xử lý giúp mà ngồi ở một bên đợi Liễu Ảnh đi ra. Liễu Ảnh kiểm tra cũng không tính là chậm, cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ thôi. Cơ thể Liễu Ảnh không sao cả, đứa bé cũng không sao, chỉ bị trẹo chân, không bị thương vào xương. Tóm lại, cơ thể không có vấn đề gì, Liễu Ảnh yên tâm hơn hẳn. Thực ra điều cô sợ nhất là đứa bé có bị thương hay không. Sau khi xác nhận không sao cả, lúc đi ra vẻ mặt cũng rất thoải mái, còn có chút vui vẻ. Bởi vì bác sĩ nói rằng, nếu không có điều bất ngờ gì xảy ra thì đứa bé rất ổn, khỏe hơn trước rất nhiều, nhưng ba tháng đầu vẫn nên chú ý một chút. Liễu Ảnh xoa xoa bụng dưới, thầm nghĩ, sinh mạng này cũng đúng là kiên cường, ai có thể ngờ được rằng nửa tháng trước còn đang lo lắng đứa bé không giữ được chứ, mà bây giờ bác sĩ lại nói rằng chăm sóc cẩn thận. Và nhờ có đứa bé này, Liễu Ảnh cảm thấy sinh mạng của mình cũng trở nên có ý nghĩa, cô sẽ không tiếc tất thảy để bảo vệ đứa con này. Nụ cười khi Liễu Ảnh bước ra lập tức cứng đờ khi nhìn thấy Tư Đồ Không. Anh ta ngồi một mình trên ghế ở hành hang, cúi đầu trông có vẻ rất ủ rũ, quần áo nhăn nhúm, vết máu bên trên đã khô lại, căn bản không nhìn ra được bị thương như thế nào, xem ra cũng không nghiêm trọng. Liễu Ảnh lập tức nổi giận. Cô nhanh chân đi tới, đang định chất vấn Tư Đồ Không thì đã thấy cảnh anh ta vừa nhìn thấy cô, ánh mắt bỗng trở nên sáng ngời, ôm chầm lấy cô như vừa vượt qua được kiếp nạn mà sống lại, lẩm bẩm nói: “May là em không sao, làm anh sợ chết khiếp.” Lời nói giận dữ của Liễu Ảnh bỗng chốc không nói ra được nữa, người trước mặt, sức lực ôm lấy cô như thể muốn bóp nát cô vậy, là sự xúc động mất đi rồi lại có được. Trong lòng Liễu Ảnh tràn đầy bi thương, cần gì phải vậy? Bọn họ đã đi tới bước đường này rồi, chia tay hòa bình không được sao? Vương vấn không dứt được, lại không thể ở bên nhau yên ổn, giày vò như vậy, cần gì chứ? Tư Đồ Không không hiểu sao? Trước đây Liễu Ảnh tưởng rằng Tư Đồ Không không hiểu, sau này mới nhận ra rằng Tư Đồ Không rất rõ những điều này, nhưng anh ta không buông tay được, chỉ có thể liều mạng túm lấy cô, không để cô rời đi, cứ như chỉ cần ở bên nhau thì bọn họ vẫn là người yêu vậy.