CHƯƠNG 1832 “Người đâu! Người đâu!” Tâm trạng của bà Tư Đồ vẫn rất tệ, gọi người khàn cả giọng. “Thưa bà, có chuyện gì vậy ạ?” Quản gia đi vào trong, thấy đống đồ vỡ nát thì giật mình hoảng hốt. Rất hiếm khi thấy bà Tư Đồ có dáng vẻ như thế này, ánh mắt như muốn giết người. “Đi điều tra xem Liễu Ảnh sống ở đâu, tôi muốn gặp cô ta!” Xem ra lúc trước bà ta nói chưa đủ rõ rồi, Liễu Ảnh hoàn toàn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì. Bà ta không tin nếu cô đã biết được chuyện năm đó và cả chuyện bà ta tuyệt đối không cho phép Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau mà cô vẫn có thể yên tâm ở bên Tư Đồ Không. “Vâng thưa bà.” Quản gia lập tức ra khỏi phòng, chờ đến buổi tối sẽ vào dọn dẹp. Trái với cơn giận tột độ của bà Tư Đồ, tâm trạng của Tư Đồ Không lúc này lại rất tốt, dù là cuộc điện thoại vừa rồi cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta. Anh ta ở trong phòng một mình, vết thương đã được xử lý xong, dù bây giờ cũng thấy hơi đau nhưng sự vui vẻ và niềm hy vọng tràn ngập trong lòng đã khiến anh ta quên đi mọi đau đớn từ lâu. Nhớ đến lúc mình và Liễu Ảnh ở chung hôm nay anh ta lại thấy ngọt ngào. Hai người họ rõ ràng chẳng nói được mấy lời, nhưng nhìn vào mắt Liễu Ảnh anh ta có thể cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm của cô. Trong một khoảng thời gian dài từ sau khi biết chuyện kia, đây là lần đầu tiên cô có vẻ mặt như vậy, mà lại hoàn toàn không che giấu. Đã rất lâu rồi họ không nghiêm túc nói chuyện với nhau, càng không có lúc nào sống chung hòa bình. Nhưng hôm nay Liễu Ảnh đã khiến anh ta cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi đã lâu không thấy. Anh ta cảm thấy hôm nay mình bị thương vô cùng đáng giá! Bây giờ có lẽ Liễu Ảnh đã có thể hòa thuận ở bên anh ta rồi, cho dù cô chưa thể nhanh chóng chấp nhận thì cũng có thể nói chuyện bình thường. Chỉ cần có cơ hội thì anh ta sẽ không từ bỏ. Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Không không nghỉ ngơi mà lập tức đi tìm Liễu Ảnh. Tất nhiên anh ta chỉ đợi ở bên ngoài mà không đi vào trong, một mực chờ ở ngoài giống như lúc trước. Nhưng tâm trạng anh ta lúc này đã khác, là cảm giác vui vẻ, ngọt ngào. Liễu Ảnh vẫn luôn không đi ra ngoài. Không biết vì bị thương hay vì chuyện hôm qua Tư Đồ Không cứu cô khiến lòng cô thả lỏng hơn. Những chuyện thật lâu trước đó đều được cô từ từ suy nghĩ lại. Có rất nhiều chuyện hoàn toàn không quan trọng nhưng khi đặt cạnh nhau thì ý nghĩ lại sâu hơn mấy phần. Trong lòng Liễu Ảnh dường như cũng đang dao động. “Ảnh à…” Mẹ Liễu nhìn người đang đứng ở ngoài, muốn nói lại thôi. Bà thật sự không muốn nhắc đến Tư Đồ Không, nhưng hôm qua anh ta vừa bị thương mà hôm nay vẫn tới, không biết vết thương có chuyển xấu không. Bà lo lắng cho Tư Đồ Không, nhưng lại sợ sau khi Liễu Ảnh biết sẽ lại tự trách. “Làm sao vậy mẹ?” Liễu Ảnh ngoan ngoãn ngồi trên giường, chân cô còn chưa hết sưng, mẹ Liễu không cho cô xuống giường, mà Liễu Ảnh cũng không muốn cử động. “Tư Đồ Không đang ở bên ngoài.” Vẻ mặt mẹ Liễu lạnh lùng nói cho cô biết. Anh ta đã cứu Liễu Ảnh thì không có nghĩa là bà sẽ chấp nhận anh ta, bà chỉ không muốn tăng thêm phiền phức mà thôi. Liễu Ảnh chớp mắt mấy cái. Hôm qua Tư Đồ Không bị thương mà hôm nay vẫn tới sao? Xem ra là không bị thương nặng lắm: “Không sao đâu ạ. Anh ta thích đứng ở ngoài thì cứ để anh ta đứng đi.” Nếu cô nhớ không lầm thì hai ngày nay đều không phải ngày nghỉ, Tư Đồ Không cũng thật là, không thèm đi làm luôn sao? Chỉ đi theo cô thôi à? “Được.” Mẹ Liễu đáp lại không hề có chút áp lực. Tự Liễu Ảnh có thể tiếp nhận chuyện này thì bà cũng không quan tâm nữa. Bà chỉ ước gì Liễu Ảnh không hề quan tâm đến Tư Đồ Không, cả đời này hai người cũng không qua lại với nhau nữa. Ngoài miệng nói có vẻ không hề quan tâm nhưng Liễu Ảnh vẫn dịch đến cạnh giường nhìn ra người ở phía ngoài. Anh ta đang tựa vào cây, hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ yên tĩnh mà đẹp đẽ. Đây là một Tư Đồ Không dường như cô chưa từng thấy được lúc trước. Nhưng bây giờ anh ta lại yên lặng đứng dưới tàng cây khiến cô cảm thấy người này thật an toàn, ấm áp, có thể đến gần. Đáng tiếc là cảm giác này đến quá muộn. Tất cả mọi chuyện giữa họ đều là sai lầm, mà sai lầm thì… không dễ sửa như vậy. Liễu Ảnh suy nghĩ, cũng thấy mình đã thay đổi rồi. Lúc trước đó cô chỉ nghĩ giữa họ hoàn toàn không có khả năng nào. Cô không muốn, cũng không có khả năng chấp nhận Tư Đồ Không. Còn bây giờ suy nghĩ đó đã từ từ biến thành cô rất khó chấp nhận được Tư Đồ Không. Con người giỏi thay đổi đến vậy sao? Liễu Ảnh cũng không sao hiểu nổi bản thân mình. Suy nghĩ kỹ lại thì trong khoảng thời gian năm năm kia dường như giữa cô và Tư Đồ Không cũng có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp và ăn ý. Nhưng những chuyện này đã bị cô vô thức quên đi, không hề muốn nghĩ lại. Vậy nhưng, bây giờ dường như tất cả lại từ từ trở nên rõ ràng hơn. Bởi vì cô sẵn lòng chấp nhận mối tình này sao? Hay còn bởi vì hành động của Tư Đồ Không đã ảnh hướng đến nhận thức của cô? Liễu Ảnh không nghĩ ra, cô không hiểu bản thân mình rốt cuộc là mềm lòng hay vì… ngay từ đầu cô đã có tình cảm với Tư Đồ Không, hơn nữa còn rất sâu đậm. Liễu Ảnh vô cùng không muốn chấp nhận cách nghĩ đó.