CHƯƠNG 1859 Bỗng dưng nhiều thêm một món, không nhìn ra à?” Lâm Từ bất mãn, người phụ trách của bọn họ không biết chắc? “…” Mặc Kỳ muốn nói lại thôi, Cận Thập Dạ tặc lưỡi một tiếng: “Món đồ này đúng thật là ở trong danh sách những thứ được đấu giá. Nếu không phải cô nói muốn lấy thì sao tôi lại cố ý lấy ra được.” Đây mới là sai lầm lớn nhất, mấy ngày trước Lâm Từ tới đây, nói rằng muốn lấy bộ trang sức này, nhưng lúc cô ta lấy ra thì lại quên gạch tên đi, thế nên người khác mới tưởng rằng bộ trang sức này sẽ đem ra đấu giá như bình thường. Đúng thật là! Bây giờ cô ta có thể tưởng tượng ra được, người của Thập Dạ Tàng đã mất nhiều công sức thế nào mới tìm được bộ trang sức này ra để bày lên. Lâm Từ nhìn hai người trước mặt, không đáng tin như vậy ư? “Hai người đấu giá tùy tiện như vậy hả?” “Chứ cô nghĩ sao? Đồ mà Thập Dạ Tàng đấu giá trước giờ đều rất tùy tiện, cứ đặt lên là được.” Cận Thập Dạ dửng dưng nói. Trước giờ, đồ của Thập Dạ Tàng bọn họ chỉ cần trưng lên là có bao nhiều người tranh cướp, cần gì phải nhọc lòng chứ? Lâm Từ bất lực, vướng phải hai người này, cô ấy còn có thể nói gì được chứ. Người của Thập Dạ Tàng đặc biệt chính là ở chỗ đó, bọn họ ẩn mình trong đám đông, không thể nhận ra được, thay quần áo để lộ thân phận thì sẽ có khí chất hoàn toàn khác biệt. Cho nên báu vật của Thập Dạ Tàng có ở khắp mọi nơi. Có lẽ chính vì vậy mà tất cả các báu vật của Thập Dạ Tàng có nhiều thứ rất hiếm có, mà tác phẩm của Letitia xuất hiện ở đây được, cũng khiến cô ấy không thấy rất kỳ lạ. Quan hệ giữa Lâm Từ và Letitia cũng không tệ, mọi tác phẩm của Letitia kể từ sau khi vào VG, cô ấy đều tự giữ một bộ, tác phẩm trước đây thì không có. Vậy là cô nghĩ rằng, có thể mang đến tặng cho bà ấy trong lần gặp này sẽ rất tốt. Nhưng cơ hội lần này lại bị bọn họ làm cho lãng phí như vậy. Không tức giận là điều không thể! “Lâm Từ, nếu cô thực sự thích thì tôi sẽ giúp cô sưu tầm một bộ. Thực ra Letitia cũng không để ý tác phẩm trước đây của bà ấy, nói trắng ra là không đáng tiền.” Cận Thập Dạ nói chẳng chút để tâm, giá trị của bộ trang sức này nằm ở cảm hứng thiết kế, kèm với đó còn là tác phẩm đời đầu của Letitia. Về lời chúc phúc kia, cô ta biết có lời chúc phúc như vậy, nhưng không rõ là tác phẩm nào, chẳng qua là trực tiếp nhồi nhét vào bộ trang sức này mà thôi. Còn việc liên quan tới bộ sưu tập “Love” cũng hoàn toàn không cần thiết. Tác phẩm trong bộ sưu tập “Love” là do Letitia sửa lại kĩ càng những tác phẩm đời đầu của bà ấy, thêm vào đó rất nhiều cảm hứng, lại vì có liên quan tới VG nên tất cả mọi người đều biết tới. Cả một bộ sưu tập như vậy, sao có thể chỉ ra mắt mỗi một tác phẩm thôi chứ? Lâm Từ nguýt mắt lườm Cận Thập Dạ, đúng là giống y hệt Mặc Kỳ. Nếu không phải hôm nay Mặc Kỳ thấy hổ thẹn thì không có chuyện yên lặng như vậy đâu. Bây giờ ngồi bên cạnh Cận Thập Dạ, cũng không biết trong lòng đắc ý tới mức nào nữa! “Nhưng ban nãy vì sao cô lại nói đó là tác phẩm của Letitia? Hơn nữa còn cố ý nâng giá.” Cận Thập Dạ nhớ tới cảnh tượng ban nãy liền cảm thấy nhàm chán. Bộ trang sức đó cùng lắm là ba mươi tỷ, thế mà lại đấu giá được lên tận gần trăm tỷ. Đến cô ta còn cảm thấy có những người nhiều tiền mà không có chỗ tiêu. “Vì vui.” Lâm Từ nghiêng đầu, nếu như mình đã không có được bộ trang sức đó thì đành phải lấy tiền đi vậy, cô nhìn Cận Thập Dạ với ánh mắt sâu xa. Mặc Kỳ vô thức lùi lại phía sau một bước, mỗi lần Mặc Từ lộ ra ánh mắt như vậy thì đều sẽ đi lừa người khác, hôm nay có gì để lừa hả? Báu vật được đấu giá sau đó à? Không đúng, không có cái nào cô ấy thích cả, vậy còn lại gì nữa? Đợi đã, không phải mục đích cô ấy nâng giá trước đó là… “Lâm Từ, cô định làm gì?” Cận Thập Dạ bất động nép về phía sau, nhưng trực giác cảm thấy điều không ổn, mỗi lần Lâm Từ có ánh mắt này là cô ta đều sẽ lỗ một thứ gì đó. Phiền! “Cô thông minh như vậy mà, cô đoán thử xem.” Lâm Từ chống bàn, lắc lư chân, đem đồ của tôi đi rồi, đương nhiên phải lấy được một chút lợi ích gì chứ. Huống hồ cơ hội lừa được Cận Thập Dạ không hề nhiều, thêm cả việc cô ta sắp kết hôn với Mặc Kỳ, tới lúc đó sao có thể đánh lừa quang minh chính đại được nữa đây? “Cô nhìn xem, cô thích cái gì ở chỗ tôi thì cứ lấy đi.” Cận Thập Dạ không hề để ý một chút nào, sau đó nghiêm túc bổ sung thêm: “Một thứ thôi!” “Chậc!” Lâm Từ tặc lưỡi, biết ngay mà, không nên mong đợi gì vào Cận Thập Dạ cả. Cận Thập Dạ cười khẩy, sao nào, cô ấy tưởng cô ta sẽ để cô ấy tự mình chọn à? Người khác thì cô ta sẽ cho, nhưng Lâm Từ, cô ta tuyệt đối sẽ không cho đâu, cô ta mà dám đồng ý thì Lâm Từ sẽ dám dọn sạch hết đống đồ ở đây luôn đấy!