CHƯƠNG 1863 “Coi như là vậy đi.” Mặc Thành dựa vào bàn, nếu như nói là để cảm ơn chuyện ở Moon Stars thì chắc hẳn cô sẽ không vui, nhưng chỉ đơn thuần là tặng cô thì lý do này sẽ càng phù hợp hơn. “Pha lê hồng tượng trưng cho tình yêu, sapphire có nghĩa là lòng trung thành. Vậy là anh đang tỏ tình đấy à?” Lâm Từ nhìn Mặc Thành, nói từng câu từng chữ, cô dám chắc là lúc mang tặng hai viên đá quý này, chắc chắn người này không suy nghĩ gì cả. Nếu Mặc Thành tặng trước đó thì cô sẽ chỉ nhận lấy thôi, mà nếu anh ta tặng cô ấy sau này, cùng lắm cô cũng chỉ trêu chọc một chút. Nhưng hôm nay Mặc Thành chủ động chọc vào cô thì sao cô có thể từ bỏ cơ hội này được? Mặc Thành sững sờ, lúc anh ta tặng chỉ cảm thấy màu hồng và màu xanh đặt cạnh nhau rất đẹp. Mà pha lê hồng là thứ cô muốn trước đó, tiện thể tặng cho cô mà thôi, có thể giải thích như vậy sao? Mặc Thành muốn giải thích trước, anh ta mím môi: “Cô…” Anh ta còn chưa nói xong hết, bởi vì ngay sau đó, Lâm Từ đã trực tiếp ấn anh ta xuống, hôn lên. Đúng như mong muốn, cô nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mặc Thành, cũng cảm nhận được cơ thể dưới tay cô đang cứng đờ, hiển nhiên là không ngờ tới hành động này của cô. Khóe môi Lâm Từ khẽ cong lên, sau khi xác định rằng Mặc Thành cảm nhận được động tác của cô thì lùi lại, vươn lưỡi ra khẽ liếm khóe môi mình, nhìn Mặc Thành đầy thỏa mãn. Mặc Thành cảm thấy đầu óc mình bỗng chốc nổ tung, ban nãy, Lâm Từ đang hôn anh ta ư? Cô… “Tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh.” Lâm Từ cười dịu dàng, vươn tay ra sờ gò má của Mặc Thành. Người này sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Chỉ là một nụ hôn thôi, vậy mà bây giờ anh ta vẫn mãi chẳng tỉnh táo lại. “Tôi!” Mặc Thành bị người ta chơi cho một vố, muốn nói anh ta không có ý đó nhưng vẻ mặt đắc ý của Lâm Từ lại kích thích anh ta. Anh ta bỗng chốc chuyển chủ đề, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Vậy thì tốt, tôi còn đang lo cô Lâm không biết ý của tôi chứ.” Lâm Từ gật đầu, không từ chối à, vậy thì sau này đừng có hòng từ chối, cô sẽ không cho anh ta cơ hội đâu. Có lẽ là Mặc Thành không rõ, ngay lần đầu tiên gặp mặt cô đã rất hứng thú với Mặc Thành rồi, nhưng khi đó anh ta dẫn theo Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cô tưởng rằng hai bé là con của anh ta nên không nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ suy nghĩ đó. Ai mà biết được Mặc Thành với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chẳng có chút quan hệ gì cả. Nhưng lúc đó, cô chỉ cảm thấy muốn chơi đùa anh chàng rất hợp gu thẩm mỹ của mình này thôi. Đến khi hiểu thêm được một chút, phát hiện ra Mặc Thành là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, thôi vậy, là người mà cô không đùa được, dứt khoát không suy nghĩ tới luôn. Duyên gặp mặt một lần sao có thể quan tâm nhiều quá được? Nếu như vậy thì trực tiếp bỏ qua luôn, ai mà biết được Mặc Thành lại ngăn cô lại, đã thế còn dùng cách kịch liệt như vậy nữa. Cô lập tức nổi lên hứng thú, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi một câu, Mặc Thành có chắc là nhất định phải mời cô không? Lúc Mặc Thành đồng ý, Lâm Từ cảm thấy bản thân thở phào một hơi, đây không phải là cô chủ động chọc vào, mà là Mặc Thành chủ động chọc vào cô, tự mình hại mình, cũng chẳng trách được người khác. Không thể không nói, hôm nay Mặc Thành vừa ý Lâm Từ tất cả mọi thứ. Muốn vào được nhà họ Mặc thì chắc chắn phải có quan hệ thân thiết với người nhà họ Mặc, nói cách khác, Mặc Thành muốn vào được nhà họ Mặc thì phải là người yêu hoặc chồng của cô trước. Đáng tiếc, Mặc Thành lại không biết rằng, bản thân anh ta chỉ hỏi đơn thuần thôi, nhưng khi đó Lâm Từ lại nghĩ, nếu đã có người đưa tới, cô mà không nhận thì cũng hơi có lỗi với bản thân rồi. Mà Mặc Thành hình như không có cảm giác gì về việc cô thấy hứng thú với anh ta, khiêu khích anh ta. Cứ như dù sao cô cũng không làm gì được anh ta vậy. Lâm Từ suýt chút nữa thì bật cười, nhưng cũng không vạch trần, chuyện pha lê hồng và sapphire, cô chỉ muốn đùa Mặc Thành thôi, nhưng cho dù Mặc Thành muốn từ chối thì cô cũng sẽ không để anh ta nói ra đâu. Lâm Từ phát hiện ra rằng, bây giờ cô ấy quá thích Mặc Thành rồi, nhưng kiểu thích này chỉ giống như con gái thích quần áo đẹp, trang sức tinh tế thôi. Kiểu thích này không có quá nhiều dục vọng, chỉ đơn giản là muốn có được. Hơn nữa cảm giác trêu đùa Mặc Thành cũng khá vui. Bên cạnh cô cũng có không ít đàn ông, nhưng Mặc Thành là người đầu tiên dám chủ động chọc vào cô. Nói thế nào nhỉ? Là có khát vọng khiến người ta muốn chinh phục. Mặc Thành nhìn Lâm Từ, anh ta cảm thấy người phụ nữ này đang coi anh ta là món đồ chơi vậy, một món đồ chơi rất vừa ý của cô, muốn chơi đùa thật vui. Nhưng… sự vừa ý này, không biết có thể duy trì được bao lâu.