CHƯƠNG 1872 Anh ta không cam lòng, không có cách nào chấp nhận Lâm Từ chỉ thích khuôn mặt này của anh ta. Mà sự yêu thích với khuôn mặt này, có thể duy trì bao lâu chứ? Nếu Lâm Từ thích anh ta vì điều gì khác thì anh ta nhất định có thể giữ cô lại, nhưng chỉ thích vì gương mặt thôi, lẽ nào phải dựa vào nhan sắc mới có thể giữ cô ở lại sao? “Có phải Thành thiếu chủ quên rồi không, hôm nay là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, nói chính xác thì là lần thứ hai. Ở Thập Dạ Tàng chỉ gặp nhau có một hơn một tiếng mà thôi. Chỉ gặp hai lần, anh cảm thấy em sẽ thích anh tới mức nào?” Lâm Từ dựa vào bàn, vì không có việc gì nên vẫn luôn khuấy ly cà phê. “Thế giờ thì sao, em có thích tôi thêm chút nào không?” Mặc Thành chấp nhận cách Lâm Từ nói, không phải ai cũng sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên, thế nên lâu ngày nảy sinh tình cảm cũng được, có thể tình cảm của anh ta dành cho Lâm Từ quá nhanh, nhưng hy vọng Lâm Từ cũng như vậy. Lâm Từ hơi sửng sốt, Mặc Thành đang… nhượng bộ sao? Anh ta thật sự có chút thích cô ư? Vì sao? Lâm Từ không nói gì, cô không thể trả lời Mặc Thành được, thích anh ta sao? Đúng là có một chút, thế nhưng, nếu bỏ khuôn mặt này đi thì còn lại gì chứ? Cô ta không tin, tình cảm của mình đối với Mặc Thành lại sâu đậm như vậy. Sự im lặng của Lâm Từ khiến Mặc Thành cảm thấy thất vọng, tức giận và cả nôn nóng. Vì sao ngay cả anh ta mà Lâm Từ cũng không muốn? Rốt cuộc không quan tâm tới mức nào mà khi đã xác định mối quan hệ với anh ta rồi mà Lâm Từ vẫn lạnh lùng như vậy? “Anh biết tên thật của em là Mặc Từ chứ?” Lâm Từ chợt lên tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng, cũng có chút bay bổng, Mặc Thành không hiểu ý gì, chỉ gật đầu. “Là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, chắc anh cũng biết, từ trước tới nay, Quỷ Vực Chi Thành, nhà họ Mặc và VG chưa bao giờ qua lại? Lâm Từ gõ bàn, rất nhiều chuyện họ không hề biết rõ, nhưng chỉ cần biết đại khái là có thể đoán ra được chuyện xảy ra trong đó rồi. Mặc Thành sững sờ, lẽ nào muốn nhắc tới chuyện của Lâm Uyển sao? Lâm Uyển là mẹ của cô, chết ở Quỷ Vực Chi Thành, cũng xem như có thâm thù đại hận, dù chuyện này đã yên ắng nhiều năm, nhưng nếu nhắc tới thì cũng không thể dăm ba câu là có thể nói rõ được. Anh ta nghiêm túc gật đầu: “Ừ.” “Anh có biết vì sao không?” Lâm Từ tò mò, nếu Mặc Thành hiểu rõ thì đương nhiên sẽ biết được vướng mắc giữa mẹ cô và Quỷ Vực Chi Thành. Nếu biết được thân phận của cô thì chắc hẳn anh ta có thể hiểu được phải không? “Trước đây không biết.” Mặc Thành ngước mắt, anh ta không cố ý trốn tránh vấn đề này, nhưng cũng chưa nghiêm túc suy nghĩ về nó. Lúc này Lâm Từ nhắc tới, là đang tỏ ý muốn phân rõ tình cảm này sao? Mặc Thành cảm thấy lồng ngực thoáng đau, giống như không biết từ khi nào đã có một vết thương xoẹt qua trên tay, khi nhận ra thì nó đã sắp lành rồi. Nhưng khi đau đớn lại không phải đau thấu tâm can, có thể cảm nhận rõ ràng, mà là nỗi đau gặm nhấm từng chút một, tuy không nghiêm trọng nhưng lại không thể lờ đi, còn nhất định phải thường xuyên nhìn vào vết thương đó. “Giờ thì sao?” Lâm Từ không hề bất ngờ, Mặc Thành là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, thật ra có rất nhiều chuyện không cần giấu anh ta, thế nên dù biết cũng không có gì lạ, nhưng anh ta… biết được bao nhiêu? “Hiện giờ biết được sơ sơ, Lâm Uyển, là mẹ em sao?” Mặc Thành hỏi, dù ba nuôi nói Lâm Uyển và Lâm Từ có chút tương đồng, nhưng Mặc Thành vẫn hy vọng sẽ có ngoại lệ. Nếu Lâm Từ không phải con gái Lâm Uyển thì giữa họ, có phải sẽ có khả năng lớn hơn một chút không? “Không sai.” Lâm Từ gật đầu, xem ra Mặc Thành đã biết rõ rồi. Vậy thì Mặc Thành có biết, giữa họ có thể cách nhau cả một mối huyết hải thâm thù hay không, dù Mặc Thành không liên quan nhưng có dính dáng tới Quỷ Vực Chi Thành, Mặc Thành là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên sẽ không thể nào tránh khỏi. “Anh chỉ biết mẹ em vì ba nuôi mà bị thương, không kịp cứu chữa nên qua đời, những thứ khác anh không hề biết.” Mặc Thành thành thật nói, trời xui đất khiến, suy cho cùng chỉ là một chữ sai. Nếu đã sai, vậy thì, có cách nào sửa lại cho đúng không? Lâm Từ khẽ cười, quả nhiên là thế? Ở Quỷ Vực Chi Thành cũng nói như vậy? Nhưng, vì sao chứ? Vì sao mẹ lại không tiếc mạng mình vì một người như thế? Vẻ mặt Lâm Từ đột nhiên hiện vẻ mất mát, Mặc Thành nhanh chóng nhận ra, anh ta muốn tiến lên ôm lấy Lâm Từ, nhưng lại đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích. Lâm Từ đau lòng vì mẹ của cô, nhưng cái chết của mẹ cô, Quỷ Vực Chi Thành lại không tránh khỏi liên quan, Lâm Từ cần sự an ủi của anh ta chắc? “Mẹ em qua đời từ khi em còn nhỏ, tất cả mọi người đều nói, bà ấy qua đời vì một người đàn ông. Họ nói, người đàn ông đó mới là người mẹ em yêu nhất, ba của em chẳng qua chỉ là người mà mẹ tạm chấp nhận thôi, thế nên hồi nhỏ, em sống không vui một chút nào. Em hận người đàn ông đó, cũng hận mẹ tại sao lại hy sinh tính mạng bản thân vì người khác, không thể nào tha thứ cho mẹ vì đã bỏ em đi.” Lâm Từ nhìn ánh đèn bên ngoài, rực rỡ, vinh quang, không bao giờ tắt, nhưng tuổi thơ của cô, thời niên thiếu của cô, khi còn chưa hiểu chuyện thì đã tàn lụi rồi.