CHƯƠNG 1874 Nói không cần là không cần? Hơn nữa, anh ta đâu nói là ngoài ý muốn, dù là ai trêu chọc đối phương trước thì hiện giờ anh ta không thể làm theo những gì mà Lâm Từ muốn được nữa. “Nếu anh không muốn thì sao?” Mặc Thành buồn bực không vui nói, sao Lâm Từ lại xem chuyện này là một trò chơi chứ? Anh ta cứ không muốn để Lâm Từ được như ý đấy. “Cái gì?” Lâm Từ khó hiểu. “Anh không muốn xem đó là ngoài ý muốn, nếu nói ngay từ đầu là anh trêu chọc em, vậy thì hiện giờ, em đã trêu chọc anh rồi, dù em có nói gì thì anh cũng không muốn để em đi.” Mặc Thành thẳng thừng nói, anh ta mất mặt quá mà. “Cho dù, em chỉ thích gương mặt anh?” Lâm Từ cất giọng nói, Mặc Thành là kẻ ngốc đấy à? Hay là, muốn trả thù lại cô? Cô không phải người dễ dàng rung động như vậy đâu. “Anh không tin em chỉ thích khuôn mặt anh, anh nghĩ, muốn khiến cho em yêu anh, chắc không phải một chuyện quá khó đâu nhỉ?” Mặc Thành tự phụ nói. Lâm Từ nhìn anh ta, ông trời đúng là thiên vị con người này, không hề nhìn ra được tuổi tác của anh ta, vẻ anh tuấn và tính trẻ con thời niên thiếu kết hợp hài hòa trên khuôn mặt anh ta, khiến người ta không nỡ làm tổn thương, không kìm được mà muốn tới gần. Lâm Từ chợt bật cười, gương mặt được ông trời ưu ái như vậy, bảo người ta không yêu cũng khó. Nếu Mặc Thành ở bên cô mãi, chỉ cần không phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì việc yêu anh ta, có vẻ không khó đâu. “Vậy nên, anh muốn nghiêm túc ở bên em sao?” Lâm Từ hỏi ngược lại, Mặc Thành, thật lòng với cô sao? Hay chỉ là không thể nào chấp nhận việc cô không động lòng? “Đúng, dù sao thì, người mà anh thích, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?” Mặc Thành nhìn thẳng Lâm Từ, anh ta không phải người lạt mềm buộc chặt, thứ anh ta muốn, dù phải chiếm đoạt thì cũng sẽ giành giành được, trừ khi… thật sự không chiếm nổi. Đột nhiên Lâm Từ cảm thấy yên tâm, cảm giác cô chủ động nói ra so với cảm giác cô được nghe thấy là hoàn toàn khác nhau. Thật ra cô không thích lạt mềm buộc chặt chút nào, cô không thích suy đoán tâm tư của người khác, thích thì chính là thích, nếu có người lạt mềm buộc chặt với cô, có lẽ cô sẽ thẳng thừng mất kiên nhẫn mà tránh đi thật xa. Mà Mặc Thành đang nói rõ ràng với cô rằng anh ta thích cô, khiến cho cô chợt nghĩ, bản thân có thể buông bỏ phòng bị, thoải mái mà ở bên Mặc Thành. “Dù em là người của nhà họ Mặc thì cũng không sao hết?” Lâm Từ hỏi, thật ra, nếu cô thích Mặc Thành thì phía nhà họ Mặc sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô, còn Quỷ Vực Chi Thành? Cũng như vậy sao? “Người anh thích là em, dù em là Lâm Từ hay Mặc Từ thì anh đều thích, nếu em đồng ý ở bên anh, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.” Mặc Thành mang một vẻ kiên quyết không ai sánh nổi, thứ anh ta thích là chính con người cô, với anh ta mà nói, thân phận, địa vị hoàn toàn không quan trọng. Bao nhiêu năm qua, nhà họ Mặc không hề truy cứu, hiện giờ đương nhiên cũng sẽ không nhắc tới chuyện năm xưa, cũng lắm là có chút ngăn cản, nhưng anh ta sẽ có cách để có thể hóa giải những mâu thuẫn này. “Em thì sao? Sẽ không thích anh vì anh là người của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Mặc Thành thẳng thắn hỏi, trong lòng có chút thấp thỏm, Lâm Từ thì sao? Cũng sẽ như vậy phải không? Sẽ không để ý đến thân phận của anh ta, chỉ thích con người anh ta thôi. “Nếu em thích anh thì đương nhiên sẽ cực kỳ thích anh, mọi thứ của anh, em đều chấp nhận, dù anh là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng vậy.” Lâm Từ nghĩ, cũng may là nhà học Mặc và Quỷ Vực Chi Thành không có quá nhiều thù hận, cũng may là bao nhiêu năm qua, ba chưa từng gieo thù hận cho cô, may mắn hơn là, người nhà của cô từ trước tới nay, không hề không chấp nhận người của Quỷ Vực Chi Thành. Chuyện hồi nhỏ Lâm Từ không hiểu, sau khi trưởng thành mới biết, có vài người không thể dễ dàng từ bỏ được, dù không thích thì vẫn luôn chiếm giữ một vị trí trong đáy lòng, mà đáng sợ hơn là, không ai có thể thay thế vị trí đó, bình thường sẽ không nghĩ tới, nhưng khi đã nhớ tới rồi thì trong lòng luôn cảm thấy ấm áp. Người như vậy không thể nào buông được, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của bản thân, cứ để mặc anh ta tồn tại. Đối với mẹ, người bảo vệ và giúp đỡ mẹ thời niên thiếu luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng bà ấy, bà ấy trao tình yêu cho ba, yêu ba sâu đậm, yêu cuộc sống hiện tại, nhưng trong lòng bà ấy vẫn luôn cảm kích quá khứ, với bà ấy mà nói, người đó là cứu cánh, mẹ không buông được, cũng không có cách nào buông. Đối với chuyện năm đó, Lâm Từ không biết tất cả, nhưng cô biết, mẹ chưa từng hối hận về chuyện năm xưa. Trong lòng ba dường như không để ý quá nhiều, ông ấy nói, ông ấy có được tất cả tình yêu của mẹ, tình cảm của mẹ đối với ông ấy rõ ràng không chút che giấu, họ chưa từng hối hận vì ở bên nhau, điều thất vọng duy nhất có lẽ là không thể nắm tay nhau đi tới cuối con đường thôi. Sự tồn tại của cô, chính là minh chứng tình yêu của họ.