CHƯƠNG 1879 “Chị thích điểm gì ở Mặc Thành?” Mặc Kỳ thẳng thắn nói, anh ta quá tò mò. Nhiều năm qua, những người đàn ông bên cạnh Lâm Từ cũng có những người chỉ chơi bời qua đường, nhưng Lâm Từ chưa bao giờ đưa một người nào đến trước mặt họ, giới thiệu là bạn trai mình. Mặc Thành là người đầu tiên! Nhưng có vẻ như ngoại trừ khuôn mặt ra thì Mặc Thành chẳng có thứ gì khác có thể khiến Lâm Từ thích anh ta nhanh như vậy cả. Hơn nữa, Mặc Thành còn là người của Quỷ Vực Chi Thành, Lâm Từ sẽ không thể không hiểu ý nghĩa của việc qua lại với những người của Quỷ Vực Chi Thành là như thế nào. “Khuôn mặt của anh ấy.” Lâm Từ nói thẳng. Dù sao thì bây giờ Mặc Thành cũng đã biết rồi, cô thản nhiên nói ra mà không hề có áp lực tâm lý, thậm chí còn cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, biết đâu sau này lại càng thích hơn thì sao? Mặc Kỳ sững sờ. Ơ kìa, chị ơi! Trước mặt người ta mà chị nói là chỉ thích khuôn mặt của anh ta thì có thực sự ổn không vậy? Không sợ người ta trở mặt ngay tại chỗ à? Mặc Kỳ nhìn về phía Mặc Thành, không ngờ người này vẫn còn rất bình tĩnh, cứ như không hề để ý chút nòa vậy. Chẳng lẽ Mặc Thành cũng thích gương mặt của chị gái mình sao? Hai người này, một người là trưởng nhóm thiết kế trang phục của VG, một người là Thiếu thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, vậy mà đều nông cạn thế này, không có vấn đề gì sao? “Hôm qua cô ấy cũng đã nói rồi, cô ấy chỉ thích khuôn mặt của tôi thôi.” Mặc Thành nửa bất đắc dĩ nửa cưng chiều nói. Nếu không phải hôm qua đã biết rồi thì hôm nay anh ta nhất định không thể chấp nhận được. Có điều bây giờ cô thẳng thắn thừa nhận như vậy, hình như cũng không phải quá khó chấp nhận. Mặc Kỳ đỡ trán, được lắm, xuất sắc lắm! Chị gái mình quá trâu bò, Thiếu thành chủ Quỷ Vực Chi Thành mà lại có thể chấp nhận việc người khác chỉ thích bề ngoài của anh ta mà không phải những thứ khác. Thật sự là… thôi quên đi! Mặc Kỳ cảm thấy tam quan của mình sớm muộn gì cũng bị phá nát. Có lẽ anh ta phải nhìn nhận lại một lần nữa về Thiếu thành chủ Quỷ Vực Chi Thành này mới được. Cận Thập Dạ cũng ngây ngẩn cả người, nói thẳng thừng như vậy được luôn sao? Mặc dù ban đầu cô ta cũng là thích gương mặt của Mặc Kỳ nhưng cô ta cũng không nói huỵch toẹt ra như vậy. Vì cô ta đã ở cùng Mặc Kỳ lâu ngày, xác định mình chắc chắn thích người này nên hai người mới ở bên nhau. Lâm Từ thì ngược lại rất thẳng thắn, chỉ vì khuôn mặt mà ở bên người ta luôn. Cận Thập Dạ bất giác liếc nhìn Lâm Từ mấy lần, đi qua gạt tóc Lâm Từ ra, trên cổ cô có vài chấm đỏ. Là người từng trải nên Cận Thập Dạ chỉ liếc qua đã nhìn ra đó là dấu hôn. Họ… phát triển nhanh đến vậy sao? Lâm Từ mỉm cười, kéo tay Cận Thập Dạ xuống, xõa tóc ra che dấu hôn. Sao, giật mình à? Là cực kỳ giật mình! Cận Thập Dạ dùng nét mặt để nói cho Lâm Từ biết suy nghĩ của mình. Đâu chỉ là giật mình, là kinh sợ luôn rồi! Hôm qua hai người vừa xác định quan hệ mà đã ngủ với nhau luôn rồi sao? Người có cách sống quá trâu bò nên không cần giải thích? “Vậy chúng ta có thể đi mua sắm được chưa?” Lâm Từ gần như nâng cái cằm bị rớt của Cận Thập Dạ lên. Không phải chỉ là vài dấu hôn thôi sao? Có gì đáng ngạc nhiên thế? “Đi.” Cận Thập Dạ khó khăn nói. Không hiểu vì sao cô ta cảm thấy cuộc sống gần đây của mình sẽ không được thoải mái cho lắm. Dù sao thì Lâm Từ cũng đủ khiến cô ta quá kinh hãi rồi! Trên con phố này cái gì cũng có. Cận Thập Dạ trực tiếp dẫn Lâm Từ đến một cửa hàng quần áo nam, cô ta muốn xem thử Lâm Từ và Mặc Thành thân thiết với nhau như thế nào! Vừa đi vào Lâm Từ đã trực tiếp chọn cho Mặc Thành vài bộ quần áo, bảo anh ta mặc thử. Mặc Thành nhướng mày, đưa điện thoại cho Lâm Từ rồi cầm quần áo đi vào thay. Cận Thập Dạ nhìn cái điện thoại ấy, cảm thấy quá chói mắt. Điện thoại là thứ đồ riêng tư mà Mặc Thành cứ đưa thẳng cho đối phương như vậy sao? Phải tin tưởng nhau đến mức nào chứ! Cận Thập Dạ quyết định phớt lờ Lâm Từ, kéo Mặc Kỳ đi chọn quần áo ở bên cạnh. Lâm Từ đi dạo chọn lựa quần áo nghe thấy chuông điện thoại thì vô thức tiếp máy: “Xin chào, tôi là Lâm Từ.” Người bên kia điện thoại rõ ràng rất sửng sốt, mơ hồ truyền ra có âm thanh đứt quãng: “Gọi nhầm số rồi à? Là số của Thiếu thành chủ mà, cái này…” Lúc này Lâm Từ mới nhận ra đây không phải điện thoại của mình, là của Mặc Thành vừa rồi mới đưa cho cô. Nên cúp máy không nhỉ? Hay là đợi bên kia cúp máy?