CHƯƠNG 1882 “Mày đã ngủ cả một ngày rồi, mau ăn đi rồi chúng ta lại đi tiếp.” Người nọ lầu bầu. Đường Minh Hạo nheo mắt lại, ngủ một ngày, nghĩa là cậu đã bị bắt cóc từ ngày hôm qua sao? Cậu ngủ lâu như vậy cơ à? Ăn xong tiếp tục đi, vậy họ sẽ đi đâu? Đường Minh Hạo cố kiềm chế những lo lắng và nghi ngờ trong lòng, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Mùi thơm của thức ăn truyền đến, lúc này cậu cảm thấy rất đói, đói đến mức không thể đi được. Đường Minh Hạo cũng không làm khó bản thân, hơn nữa bây giờ cậu ngoan ngoãn nghe lời có tác dụng hơn bất kỳ hành động nào. Vậy là cậu liền tiến tới nhận cái bát, ngoan ngoãn ăn cơm. “Chú ơi, đây là chỗ nào vậy ạ?” Đường Minh Hạo giả vờ như mình chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cố ý tỏ vẻ ngây thơ hỏi. “Tao cũng không biết.” Người đàn ông nói thẳng không thèm suy nghĩ. Đường Minh Hạo biết, gã ta chỉ làm theo những gì người khác nói thôi, không cần biết quá nhiều, nhưng như vậy mới càng nguy hiểm hơn. “Vậy một lát nữa chúng ta đi đâu?” Đường Minh Hạo giả vờ thờ ơ hỏi tiếp, động tác ăn cơm cũng không ngừng lại, hoàn toàn giống như cậu chỉ đang thuận miệng hỏi. Người đàn ông cảnh giác ngẩng đầu lên. Trước đó, người ta đã dặn dò gã ta rằng, thằng bé này rất thông minh, tốt nhất là không nên nói gì. Gã ta nghĩ thầm đây cũng chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi thôi, không cần phải để trong lòng nên mới lầm bầm hai câu, không ngờ thằng bé lại nghe thấy, còn muốn hỏi thêm tin tức. “Đến đó thì sẽ biết.” Giọng điệu của người đàn ông lập tức lạnh xuống. Đường Minh Hạo biết mình không thể hỏi thêm gì nữa, người này đã có lòng đề phòng rồi. Cậu chỉ cần im lặng và nghe lời là được. “Vâng.” Đường Minh Hạo ngoan ngoãn đáp lời, không hề tỏ ra cảnh giác hay nghi ngờ gì cả. Người đàn ông vẫn không yên lòng, sự bình tĩnh này không phải là điều mà một đứa trẻ năm tuổi nên có. Khi một người xuất hiện ở một nơi xa lạ mà người này không hề khóc lóc hay làm ầm ĩ, lại còn có sức lực đi phân tích tình hình hiện tại thì thật là đáng sợ. Cũng may là ngày hôm nay gã ta có thể đưa người đi rồi, về sau sẽ không còn liên quan gì đến gã ta nữa. Đường Minh Hạo yên lặng ăn xong, người đàn ông kia mang bát rời đi. Cậu ngồi xổm tại chỗ suy nghĩ về sự việc xảy ra trong hai ngày qua. Không đúng, đối với cậu thì còn chưa tính được là một ngày, chỉ mới hôm qua cậu đi lên một chiếc xe rồi bây giờ đã xuất hiện ở đây rồi. Đường Minh Hạo nghĩ lại. Hôm qua cậu nghĩ thế vậy chứ? Khi những người đó xuất hiện vào ngày hôm qua là cậu đã có linh cảm bọn họ tới vì mình rồi. Chắc hẳn không ai có thể tưởng tượng được bọn họ lại chọn một nơi cách nhà họ Đường không xa để bắt người. Cái gọi là dưới chân đèn thì tối chắc là như thế này rồi. Đường Minh Hạo vốn dự định tương kế tựu kế, nhưng cậu đã tính sai một bước. Cậu không ngờ bọn họ lại trực tiếp tiêm thuốc cho mình, khiến cậu hôn mê suốt một ngày một đêm. Nếu ở trên xe cậu có thể giữ tỉnh táo thì dù bị bịt mắt cậu cũng có thể nhớ kỹ tuyến đường. Bây giờ đang ở chỗ này, trước không thấy thôn xóm, sau không có làng mạc, cậu phải làm sao bây giờ đây? Đã một ngày trôi qua rồi mà ba mẹ vẫn chưa tìm thấy cậu, chắc hẳn họ phải lo lắng nhiều lắm. Đường Minh Hạo cảm thấy mình còn sống có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây là đâu và phải làm sao ba mẹ mới có thể tìm thấy mình? Khuôn mặt non nớt của Đường Minh Hạo nhăn lại. Thôi quên đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, bây giờ cậu phải làm việc mình nên làm trước đã. Vì vậy, khi có người bước vào, Đường Minh Hạo đang tô vẽ trên tường, người đàn ông vô thức hét lên: “Mày đang làm gì vậy?” “Tôi đang viết thời gian!” Đường Minh Hạo không hề quay đầu lại. Đúng thật là, đến chữ số Ả Rập đơn giản vậy mà cũng không đọc được à? “Hôm qua tôi bị bắt cóc, lúc tỉnh lại thì đã sang ngày hôm nay rồi, nếu buổi tối đổi chỗ khác thì đến lúc tỉnh lại chắc sẽ lại qua tiếp một ngày. Tôi thấy choáng váng quá nên muốn vẽ lại để cho đầu óc thoải mái thôi.” Đường Minh Hạo vừa nói vừa vứt thanh gỗ trên tay xuống. Cậu phải mất rất nhiều công sức mới có thể để lại dấu vết trên tường. Điều quan trọng nhất là dấu vết này sẽ không bị xóa đi. Cậu không biết đến bao giờ ba mẹ mới tìm được đến đây, cậu chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất nói cho họ biết cậu đã từng ở đây. “Chúng ta đi luôn ạ?” Đường Minh Hạo hỏi, giọng nói có vẻ rụt rè, giống như vào lúc này cậu đã trở thành một đứa trẻ năm tuổi, không biết phải đối mặt với cái gì nên thấy sợ hãi.