CHƯƠNG 1887 Đường Minh Hạo nhìn ra đại dương rộng lớn mênh mông không bờ bên ngoài, căn bản không thể nhìn ra đây là đâu. Bây giờ cậu rất lo lắng, không biết tình hình ở nhà thế nào. Ba mẹ có biết cậu bị ai bắt cóc không? Họ đã tìm thấy bãi biển kia chưa? Có thấy dấu vết cậu để lại không ? Nhưng cậu đã nhanh chóng không có tâm trạng để lo lắng nữa, vì cậu lại cảm thấy buồn ngủ rồi, trong thức ăn có thuốc ngủ. Đường Minh Hạo cảm thấy thật sự muốn sụp đổ, người ở đây hoàn toàn không biết nói đạo lý, đã ở đây rồi mà cậu còn không đủ an toàn sao? Biển rộng mênh mông cậu còn có thể đi đâu được nữa? Vừa mới tỉnh lại ăn được một ít thì đã bị bỏ thuốc. Họ muốn cậu ngủ liên tục cho đến khi đến đảo Xích Lê sao? Đường Minh Hạo không cam tâm nhưng cậu không thể cưỡng lại tác dụng của thuốc mà ngủ thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Đường Minh Hạo cảm thấy mình mơ hồ nghe thấy một tiếng nói: “Thằng bé đã ăn chưa?” Khi tỉnh lại lần nữa thì xung quanh vẫn là một mảnh đen kịt, Đường Minh Hạo muốn động đậy theo bản năng. Cậu nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của dây xích bằng kim loại, cổ tay lại thấy nặng nề. Trong lòng Đường Minh Hạo kinh hãi. Cậu bị nhốt sao? Ánh đèn sáng lên, trước mặt cậu có một tấm gương cực lớn, Đường Minh Hạo có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh của mình lúc này. Cậu đang ở trong một cái lồng lớn, bị xiềng xích trói chặt tay chân, cậu bị cầm tù trong cái lồng này. Đường Minh Hạo đột nhiên cảm thấy tức giận không thể kiềm chế nổi, cậu hét lớn: “Mấy người là ai, đây là đâu?” Cậu không còn ở trên thuyền nữa sao? Đường Minh Hạo không có cảm giác trôi theo sóng biển nữa, cảm giác bây giờ rất ổn định. Có lẽ đã đến đảo Xích Lê rồi chăng? Không có ai đáp lại cậu cả, nhưng ánh đèn cứ chiếu thẳng vào người cậu, cứ như để giúp cho người khác thưởng thức cậu. Sự sỉ nhục to lớn và lòng tự trọng mãnh liệt khiến Đường Minh Hạo tức giận run cả người. “Đây là đảo Xích Lê.” Giọng của Lạc vang lên, anh ta bước tới từ phía sau, cười nói: “Không ngờ chúng ta có thể đến đây nhanh như vậy.” Đường Minh Hạo cảm thấy buồn nôn. Lúc trước ở trên thuyền Lạc vẫn còn được coi là bình thường, lúc nói chuyện còn có thể nói bình thường, nhưng bây giờ trông anh ta như con rệp ở trong cống ngập vậy. Nụ cười trên mặt anh ta trông vô cùng buồn nôn, cũng không còn che giấu gì mà nhìn thẳng vào người cậu như muốn nhìn xuyên thấu cơ thể cậu. Theo cảm nhận kỹ càng của Đường Minh Hạo thì ánh mắt này không phải là ánh mắt muốn chiếm được, mà là ánh mắt muốn phá hủy, thậm chí là nghiền nát cậu. Không nên như thế này đâu! Đường Minh Hạo có một cảm giác mãnh liệt là trước đó Lạc không giống như thế này. Trước đó Lạc có ham muốn chiếm hữu đối với cậu, muốn cậu chỉ thuộc về một mình anh ta, không muốn bị người khác chiếm đoạt. Lúc trước Lạc còn có thể thương lượng được, anh ta chỉ muốn cậu đi theo anh ta thôi. Nhưng còn bây giờ? Anh ta nhìn cậu như một con thú cưng mà anh ta nuôi, không, anh ta không có tâm tư muốn nuôi cậu mà anh ta coi cậu như một giống loài thấp hèn để anh ta tùy ý đối xử. “Chú có phải là Lạc không?” Đường Minh Hạo cố nén sự khó chịu, hỏi thăm dò. Có lẽ cậu cũng không ngủ quá lâu. Trước đó Lạc đã nói còn một ngày nữa mới tới đảo Xích Lê. Cho dù cậu thật sự ngủ một ngày thì sự việc cũng sẽ không thay đổi thành thế này. Hơn nữa, dường như Lạc đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, chỉ còn lại dục vọng mãnh liệt, không phải là loại dục vọng ý vị không rõ trước đó, mà đây là dục vọng hủy diệt. Anh ta muốn hủy diệt cậu, thậm chí là thẳng tay giết chết cậu! Đây là điều mà Đường Minh Hạo hoàn toàn không muốn chấp nhận. Đây là ngõ cụt, cậu không có cách nào thay đổi được, mà cậu cũng không có gì để đánh đổi, để mình có thể tồn tại. “Lạc, ha ha ha, Lạc đã chết rồi!” Người trước mặt có tiếng cười rất kinh khủng. Khi nhắc tới cái tên Lạc này, dáng vẻ của anh ta hoàn toàn không giống như đang nhắc tới bản thân mình. Đã có chuyện gì đang xảy ra vậy! Đường Minh Hạo hoàn toàn không hiểu. Chẳng lẽ cậu còn không biết chuyện gì mà đã phải chết ở đây sao? Gia đình cậu vẫn còn đang đợi cậu kia kìa! Chung quanh không có người sao? Bây giờ là mấy giờ. Đường Minh Hạo chợt cảm thấy vô cùng hoảng sợ, lúc này cậu mới nhận thức sâu sắc được thông minh hay cơ trí đặt trước vũ lực thì hoàn toàn không có tác dụng gì. Và người trước mặt nếu không phải là Lạc thì tất cả những điều trao đổi trước đây giữa hai người đều trở nên vô nghĩa. Bây giờ cậu phải làm sao đây? Cậu còn có thể làm gì khác nữa đây? “Chú định làm gì!” Đường Minh Hạo nhìn thẳng vào Lạc. Người này quá khác người lúc ban ngày, dường như không hề có chút cảm xúc nào! Hơn nữa lại không thể nào trao đổi được.