CHƯƠNG 1943 Nhưng Hàn Nhã Thanh biết cô không nên nghĩ về điều đó nữa, cô cũng không thích mình nghĩ đến chuyện đó, vậy là cô liền nói: “Vâng, chuyện đã qua rồi thì cháu cũng không nghĩ tới nữa. Cháu sẽ chỉ ở bên Tầm Chiêu, chỉ quan tâm đến anh ấy thôi ạ.” “Ừ.” Đường Thu Quỳnh gật đầu. Tình cảm là chuyện của hai người, chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng thì những chuyện khác hãy để cho qua đi hết đi. “Được rồi, vậy hai đứa ra ngoài đi, bác muốn nghỉ một lúc.” Trạng thái tinh thần của Đường Thu Quỳnh không được tốt lắm. Hàn Nhã Thanh biết bà đã quá mệt rồi, nên cũng không nói gì cả. Cô rất quý một người thấu hiểu sự việc như vậy, nếu người này có thể là mẹ chồng mình thì cô cầu còn không được. Sau khi tiễn Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh rời đi, Lôi Hạ mới bước tới bên cạnh Đường Thu Quỳnh: “Em còn khỏe chứ? Không sao chứ?” “Không sao, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy con bé làm em bất chợt nhớ tới người phụ nữ đó.” Đường Thu Quỳnh nói. Những chuyện trong quá khứ sao có thể dễ dàng quên được? Có một số việc đã được bà cho vào quên lãng, không nghĩ tới nó, nếu không có thứ gì kích thích thì dường như bà cũng không hề nhớ tới nữa. Thật ra những thứ đã chôn ở trong lòng cũng chưa từng xuất hiện, chỉ thế mà thôi. “Anh còn tưởng em sẽ không muốn nhìn thấy con bé chứ.” Lôi Hạ nói nhẹ nhàng. Vừa rồi cảm xúc của Đường Thu Quỳnh không kiểm soát được thật sự khiến ông ta phải sợ hãi. Ông ta sợ Đường Thu Quỳnh sẽ trở lại trạng thái trước đây, trạng thái không nhận ra bất cứ người nào cả. “Em chỉ bị giật mình quá thôi. Không phải là còn có anh ở bên cạnh em sao?” Đường Thu Quỳnh nói với vẻ nghịch ngợm. Nhìn người trước mặt đã chăm sóc mình quá lâu, lâu đến mức bà đã xem đối phương như là người ở bên mình, là người… của bà. Lôi Hạ hơi sửng sốt. Ý trong câu nói vừa rồi của Đường Thu Quỳnh có phải chỉ là do ông ta đã suy nghĩ quá nhiều không? Ông ta ngây người nhìn Đường Thu Quỳnh, bà tiếp tục nói. “Sao em lại không gặp con bé chứ? Con bé là người mà Tầm Chiêu đã nhận định, sẽ là vợ của thằng bé. Dù hôm nay không gặp thì sau này cũng sẽ gặp thôi. Chẳng lẽ cứ trốn tránh nhau mãi sao?” Đường Thu Quỳnh nói theo câu hỏi của Lôi Hạ, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ. “Em đó, không biết thù ghét là gì cả!” Lôi Hạ nói, tuy nghe như đang lên án bà nhưng lại có ý cưng chiều nhiều hơn. “Sao em lại thù ghét chứ? Em nên thù ghét ai đây?” Đường Thu Quỳnh chợt hoang mang mờ mịt, nhưng chỉ một giây sau bà đã tỉnh táo lại. Bà không thể nghĩ như vậy, nhưng chuyện đó đã là chuyện quá khứ thì để nó qua đi, đã là cảnh còn người mất từ lâu rồi, sao phải để ý làm gì? Lôi Hạ không nói gì cả. Dường như Đường Thu Quỳnh biết ông ta đang nghĩ gì, bà vươn tay ra nắm lấy tay Lôi Hạ: “Em không thể trách đứa bé kia được, tên là Hàn Nhã Thanh nhỉ? Con bé đâu biết chuyện gì, sao em lại đi trách nó chứ?” Trên mặt Đường Thu Quỳnh luôn nở một nụ cười nhẹ, nhìn Lôi Hạ đang đau lòng: “Em nên trách mẹ của Hàn Nhã Thanh sao? Nhưng bà ta cũng không làm gì hết, bà ta không hề đến gần Dương Bạc Vệ, không định tiếp cận Dương Bạc Vệ, càng không chủ động muốn quyến rũ ông ta, vẫn luôn chỉ có mình ông ta đơn phương muốn làm thôi.” Điều này quả thực khiến người ta không thể cam lòng. Nhưng từ sau khi biết được sự thật, Đường Thu Quỳnh đã bắt đầu học cách chấp nhận nó. “Nhưng năm xưa, khi phải chọn giữa em và mẹ con bé, nếu như Dương Bạc Vệ không chọn mang mẹ con bé đi thì làm sao em lại bị… cũng sẽ không có khả năng bị đưa đi, rồi không được phép quay lại nhà họ Dương nữa, không phải sao?” Lôi Hạ vẫn thấy hận. Năm đó Đường Thu Quỳnh không làm gì sai cả, thậm chí bà còn không có cơ hội lựa chọn mà đã thẳng thừng bị bỏ rơi, lại còn bị người nhà họ Dương chỉ trích, nhục mạ, đến mức hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc. Vậy lúc đó có ai để ý đến suy nghĩ của bà không? Bà đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng những điều đó? “Nhưng chuyện hồi đó cũng không phải là lỗi của mẹ Nhã Thanh. Anh biết mà, khi đó đám xã hội đen bắt Dương Bạc Vệ lựa chọn giữa em và mẹ Nhã Thanh, ông ta chỉ có thể chọn đưa một người đi, nên đã quyết định chọn mẹ Nhã Thanh.” Đường Thu Quỳnh nói. Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng khi nhắc tới chuyện cũ trong lòng bà vẫn rất đau. Chồng bà biết rõ sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn lựa chọn bỏ rơi vợ mình để mang một người phụ nữ khác đi, người phụ nữ mà ông ta yêu. Như vậy thì làm sao người ta có thể cam tâm cho nổi?