Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

chương 1950

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1950 Quan hệ giữa bà ta và Tư Đồ Không không nên bị những người khác quấy rầy, hai mẹ con họ là một. Tư Đồ Không có thể hạnh phúc thì bà ta cũng sẽ vui vẻ, nếu không thể, bà ta giới thiệu cô gái khác cho con trai là được, như thế Tư Đồ Không cũng dễ dàng chấp nhận hơn. Đáng tiếc, chuyện đã tới bước đường hôm nay rồi… Nhưng may sao, bây giờ vẫn cứu vãn được. Còn kịp. Bà Tư Đồ nghĩ đến việc trước đây vẫn luôn là Tư Đồ Không theo đuổi Liễu Ảnh, giờ Tư Đồ Không xảy ra chuyện, không phải Liễu Ảnh nên ở bên, trông nom Tư Đồ Không sao? Liễu Ảnh không cách nào quên được thù của ba mình, nhưng bà ta cũng không cách nào đứng nhìn Tư Đồ Không trả giá vì Liễu Ảnh. Đặc biệt là khi bây giờ Tư Đồ Không vì cô mà nằm trên giường bệnh. Rốt cuộc giữa oán hận và áy náy, cảm giác nào sẽ tra tấn người ta hơn? Bà Tư Đồ nghĩ đến đây, đáy lòng không khỏi sinh ra một chút mong đợi. Tra tấn cơ thể sao có thể sánh bằng tra tấn tâm lý được chứ? Bà ta không muốn Tư Đồ Không và Liễu Ảnh ở bên nhau, không muốn thấy Liễu Ảnh sống tốt. Lúc này chẳng phải vừa vặn sao? Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, bà Tư Đồ nhìn ánh đèn đỏ như máu kia, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo. Con trai bà ta bị tra tấn đến mức này, đương nhiên Liễu Ảnh phải chịu đựng cùng thằng bé. “Tôi muốn gặp Liễu Ảnh.” Bà Tư Đồ bình tĩnh nói, nghe không ra mảy may uất hận nào, càng không phát điên như ngày hôm qua. “Bà chủ, chuyện này không tốt lắm đâu ạ?” Trợ lý đặc biệt Giang run rẩy. Tổng giám đốc vừa mới đi gặp cô Liễu xong, giờ lại đến lượt bà Tư Đồ à? Hơn nữa, bà chủ sẽ nói gì đây? Nếu nhân lúc tổng giám đốc không có mặt, bà chủ lén gặp cô Liễu rồi lại nói lời gì không nên nói thì cuối cùng người xong đời cũng chỉ có anh ta thôi. “Không tốt lắm! Có cái gì không tốt? Tôi muốn gặp nó mà còn không được hay sao?” Bà Tư Đồ cười mỉa. Hết người này đến người khác đều che chở con bé đó. Có đáng không? Đúng là lúc trước bà ta chỉ muốn Liễu Ảnh cút đi, mà bây giờ… đã hoàn toàn đổi ý rồi. “Bà chủ, lúc trước tổng giám đốc có dặn, phải cố hết sức không được để bà chủ gặp cô Liễu.” Trợ lý đặc biệt Giang kiên trì giải thích. Anh ta thật sự chỉ là một trợ lý thôi, chuyện này anh ta không quyết định được đâu! Huống chi ngay lúc bà Tư Đồ hỏi anh ta thì hai người đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi. “Cậu cũng nói là “lúc trước” mà, tôi chỉ muốn gặp Liễu Ảnh một lần thôi mà, không hơn đâu. Không phải tôi hỏi ý kiến cậu mà là báo trước cho cậu biết thế. Cậu có thể làm như không biết.” Bà Tư Đồ lạnh lùng nói. Bà ta có thể hiểu cho việc trợ lý đặc biệt Giang không dám dẫn bà ta đi gặp Liễu Ảnh, nhưng bà ta thật sự chỉ muốn gặp Liễu Ảnh một lần thôi, không ý gì khác. “Bà chủ, cô Liễu đang mang thai, đứa bé trong bụng cô ấy là của tổng giám đốc, bà xem…” Trợ lý đặc biệt Giang khó xử nói. Bây giờ tổng giám đốc nằm viện, bà Tư Đồ lại đòi đi gặp Liễu Ảnh, chẳng lẽ không phải trong lòng có luôn cả ý nghĩ giết người rồi sao? Sao phải làm chuyện nguy hiểm như thế chứ? “Cậu sợ cái gì thế? Sợ tôi tổn thương Liễu Ảnh à?” Bà Tư Đồ cười khẩy: “Người mà con trai tôi liều mạng cũng muốn bảo vệ, chẳng lẽ tôi còn giết cô ta hay sao? Tôi nào dám động vào cô ta?” Đúng là châm chọc! Trợ lý đặc biệt Giang rất muốn đáp một câu “đúng vậy”, nhưng anh ta biết mình tuyệt đối không thể nói như thế được, vậy là chỉ đành im lặng không phát biểu ý kiến. “Vậy… bà chủ định lúc nào thì đi vậy?” Trợ lý đặc biệt Giang dò hỏi: “Bây giờ tổng giám đốc còn đang hôn mê, ít nhất cũng chờ tổng giám đốc tỉnh rồi đi chứ ạ?” Trợ lý đặc biệt Giang dè dặt nói, cẩn thận quan sát vẻ mặt bà Tư Đồ. Nhưng nét mặt bà Tư Đồ không chút thay đổi, chỉ liếc trợ lý đặc biệt Giang một cái: “Không cần đâu, giờ tôi đi luôn, đi sớm về sớm.” “Vậy để tôi đi cùng bà chủ ạ.” Trợ lý đặc biệt Giang lập tức nói. Anh ta tuyệt đối không thể để bà Tư Đồ một mình đi gặp cô Liễu được, xảy ra chuyện gì thì tính sao đây? Hơn nữa cô Liễu còn không phải một người. Nếu làm thương đến đứa bé thì càng đáng sợ hơn. “Cậu lo cái gì thế? Tuy không thích Liễu Ảnh, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng đang mang thai cháu nội tôi. Tôi không đến mức làm tổn thương tới cháu ruột của mình đâu. Tôi chỉ đi gặp Liễu Ảnh một lát để xem cô ta bây giờ thế nào thôi. Tôi luôn muốn Liễu Ảnh rời xa con tôi, giờ không phải vừa vặn à?” Bà Tư Đồ thẳng thừng nói, mặc kệ trợ lý đặc biệt Giang tái mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio