CHƯƠNG 1955 Chờ đến khi táo trên bàn sắp bị cô gọt hết, Tư Đồ Không bỗng tỉnh lại. Tay Liễu Ảnh run lên, sợi vỏ táo thật dài chợt đứt đoạn… Liễu Ảnh nhìn vỏ táo rơi trên mặt đất, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhặt lên ném vào thùng rác rồi mới quay sang nhìn Tư Đồ Không. Lúc Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh còn cho rằng mình gặp ảo giác. Sao cô có thể ở đây được? Sáng nay anh vừa mới nói những lời tuyệt tình như vậy, sao Liễu Ảnh có thể xuất hiện ở đây cơ chứ? Huống chi anh đã căn dặn nhưng người bên cạnh là không được nói cho Liễu Ảnh tình trạng của mình rồi rồi, sao cô có thể biết được? Tư Đồ Không khẽ bật cười rồi nhắm mắt lại. Không ngờ khi bản thân yếu ớt thì cảnh trong mơ lại chân thật đến vậy, cũng coi như tự an ủi mình một hồi. Liễu Ảnh thấy Tư Đồ Không không nói gì thì cũng đứng yên không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Tư Đồ Không. Tư Đồ Không lắc lắc đầu, lại mở mắt ra, không có ai. Anh ta cảm giác được có người ở cạnh nhìn liền ngây ngốc quay sang, vẫn là gương mặt của Liễu Ảnh. Chẳng lẽ… không phải mơ? “Em? Sao em lại ở đây?” Tư Đồ Không không phải kiểu người thích lừa mình dối người, Liễu Ảnh ở đây chính là thật sự ở đây. Anh sẽ không ngốc đến mức hỏi Liễu Ảnh đây có phải mơ hay không? “Anh không muốn nhìn thấy em à?” Liễu Ảnh cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục gọt táo. “Anh chỉ không ngờ em sẽ đến thôi.” Tư Đồ Không thành thật đáp. Anh đã từ bỏ rồi, đương nhiên Liễu Ảnh cũng sẽ buông tay. Sao cô còn tới đây? “Sao anh không nói anh bị thương vì em? Sao không nói vì sợ sau này không khỏe lên được nên mới buông tay?” Liễu Ảnh cúi đầu không nhìn Tư Đồ Không, như đang rất tập trung gọt táo. Tư Đồ Không sửng sốt. Lần đầu tiên anh có thể buộc bản thân buông lời tàn nhẫn, nhưng bây giờ anh không cách nào ép mình nói lại lần nữa. Anh không nỡ buông bỏ Liễu Ảnh, vậy nhưng… “Tư Đồ Không, chúng ta giao hẹn đi?” Không nghe được câu trả lời, Liễu Ảnh tiếp tục nói. Tim Tư Đồ Không chợt dâng lên tận họng. Giao hẹn? Là muốn chấm dứt hoàn toàn sao? Nhưng anh không muốn… Anh không nỡ… “Giao hẹn gì?” Tuy không nguyện ý nhưng Tư Đồ Không vẫn hỏi, anh không thể nào tuyệt tình khi đối mặt với Liễu Ảnh được. “Anh biết đấy, bây giờ em không có cách nào tha thứ cho anh. Cái chết của ba anh, cái chết của ba em đều vướng mắc trong lòng chúng ta, chúng ta không nói ra chỉ là vì vô thức xem nhẹ thôi, sau đó mới có thể bình an vô sự ở cạnh nhau.” Liễu Ảnh nói. Sau khi nghe An Kỳ nói xong, cô cũng dần bình tĩnh lại. Nếu chuyện này do đích thân Tư Đồ Không nói thì sẽ lại tăng thêm một vết thương lòng cho cô. Nhưng khi người nói ra là người khác thì cô lại cảm thấy mình như được chữa lành. Cô có thể nghiêm túc nói chuyện rõ ràng với Tư Đồ Không. Tư Đồ Không không nói gì, anh chỉ nhìn Liễu Ảnh, Liễu Ảnh hôm nay rất khác với mọi khi. Bình thường Liễu Ảnh rất yên tĩnh, bị động, hôm nay lại như thể đã đưa ra quyết định gì rất quan trọng vậy. Tay Liễu Ảnh vẫn gọt táo, cúi gằm mặt xuống: “Em sẽ coi như không nghe thấy những lời anh nói sáng nay, hai ta cùng cho nhau một cơ hội, được không?” Liễu Ảnh cảm thấy nhịp tim mình lúc này không tăng lên chút nào. Cô đến chỉ là để thông báo với Tư Đồ Không mà thôi. Nếu anh không thích thì hai người hoàn toàn chấm dứt tại đây. Còn nếu anh đồng ý… vậy sau này hai người sẽ cùng nhau cố gắng. Liễu Ảnh cảm thấy cuộc đời của cô thật sự quá mệt mỏi. Thời niên thiếu đẹp đẽ thì đều bị những dằn vặt và thương tổn chồng chất sau đó che lấp. Nhưng cô cũng cảm thấy rất may mắn, cô có người nhà, có bạn tốt, làm cô có thể thừa nhận những đau khổ kia. Chỉ có những vết thương mà Tư Đồ Không gây ra cứ như cầm dao tàn nhẫn rạch ra một lỗ hổng vậy, máu chảy đầm đìa, trống rỗng, cần tìm thứ gì bổ khuyết vào bên trong. May là Tư Đồ Không đang từ từ bù lại, lấp đầy từng chút một, khiến cô không còn quá mệt mỏi như trước nữa, không còn trống rỗng như trước nữa. Lúc Liễu Ảnh biết ba mình qua đời, cô rất hộn. Cô hận Tư Đồ Không, không thể tha thứ cho anh. Tuy rằng sau đó hai người bình an như không có gì nhưng Liễu Ảnh không thể nào bỏ qua chuyện kia được. Chỉ là khiến bản thân dần quên lãng mà thôi. Nhưng bây giờ khi biết được ba mình có liên quan đến cái chết của ba anh, còn có chứng cứ xác định nữa, Liễu Ảnh mới từ từ thuyết phục bản thân. Rất nhiều chuyện đã sai ngay từ khi bắt đầu, rối thành một đống tơ vò, cắt không đứt, mà càng gỡ càng rối. Có lẽ từ lúc bắt đầu đã là cô nợ Tư Đồ Không, vậy nên anh mới trả thù cô, muốn khiến cô cũng trải qua cảm giác kia.