CHƯƠNG 1959 Hàn Nhã Thanh nghe rõ mới phản ứng lại, ý ông muốn nói, tên của cô nên là Trương Minh Thanh. Như vậy tên trên giấy đăng ký kết hôn cũng phải viết là Trương Minh Thanh. “Ba…” Hàn Nhã Thanh cảm thấy không biết nên nói cái gì. Cô không chủ động nhắc tới chuyện này, cũng đã dùng cái tên Hàn Nhã Thanh lâu quá rồi. Cho dù cũng từng dùng thân phận Đường Thấm Nhi nhưng bây giờ cô đã tìm được thân phận thật sự của mình, thân phận ban đầu của mình rồi. “Vâng, Trương Minh Thanh ạ.” Hàn Nhã Thanh cười nói. Trương Minh Hoàng lấy tên này cho cô cũng là hy vọng cô về tới Quỷ Vực Chi Thành, để sau này Quỷ Vực Chi Thành làm chỗ dựa cho cô. Dương Tầm Chiêu gật đầu, anh không quan tâm mấy thứ này cho lắm, anh chỉ cần biết người mình muốn cưới là cô gái đang đứng cạnh anh thôi. Cô tên gì đều không quan trọng, Hàn Nhã Thanh cũng được, Đường Thấm Nhi cũng được, Trương Minh Thanh cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần là cô thôi. “Hai đứa định khi nào làm đám cưới?” Trương Minh Hoàng hỏi. Ông vốn không định để Hàn Nhã Thanh lấy chồng sớm như vậy, nhưng cũng ngượng không nói nên lời. “Một năm sau đi ạ.” Hàn Nhã Thanh đáp. Cô có thể nhìn ra Trương Minh Hoàng không nỡ, hành động của ông khiến cô có cảm giác được người quan tâm, che chở. Nhưng cô và Dương Tầm Chiêu cũng không muốn đợi lâu hơn nữa. Hai người đều yêu nhau, có thể ở bên nhau là chuyện hạnh phúc nhường nào chứ. “Được.” Trương Minh Hoàng gật đầu, có hơi không vui. Nhưng đây là chuyện cả đời của Nhã Thanh, không thể vì bản thân không nỡ mà khiến con gái bị cản trở được. “Vậy chúc mừng công chúa.” Quản gia Trọng cười nói. Năm nay có lẽ là năm hạnh phúc nhất trong hai lăm năm qua của thành chủ nhỉ? Tìm được con gái, hơn nữa cô ấy còn thông minh như vậy, còn có người thật lòng yêu thương. Đây là chuyện hạnh phúc nhường nào chứ. “Cảm ơn chú.” Hàn Nhã Thanh đáp. Cô cảm thấy mình chưa từng vui vẻ đến vậy bao giờ. Cùng Dương Tầm Chiêu ở bên nhau cũng rất vui vẻ, nhưng thật sự gả cho anh khiến cô có cảm giác yên ổn thật sự. Tựa như hai người cuối cùng cũng đã thuộc về nhau, không bao giờ rời xa nữa. Trương Minh Hoàng nhìn những người trước mặt, nhớ tới mẹ của Hàn Nhã Thanh. Ông nợ Thấm Nhi rất nhiều. Sai lầm lúc trước chính là sai lầm, cả đời cũng không thể bù đắp. May là con gái của hai người có được hạnh phúc. Con bé tự mình giành được hạnh phúc của mình, còn giữ được hạnh phúc trong tay. Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn nhau. Lúc này trái tim Dương Tầm Chiêu cuối cùng cũng yên ổn, Nhã Thanh cuối cùng cũng sắp hoàn toàn thuộc về anh rồi. Ban đầu anh còn lo Trương Minh Hoàng sẽ phản đối. Dù sao thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành chính là ba Hàn Nhã Thanh, dù Hàn Nhã Thanh có thể không nghe ý kiến của ông nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn lo lắng. May là không cần anh phải nghĩ nhiều nữa rồi. Ngày Liễu Ảnh rời đi, cô không nói cho ai biết. Cô mua xong vé máy bay, bỏ ra một ngày để thu dọn hành lý rồi cùng mẹ rời khỏi nơi đây. Sau khi đến sân bay, Liễu Ảnh gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh. Lúc đó, đúng lúc Hàn Nhã Thanh đang bị Dương Tầm Chiêu kéo đi chọn ngày làm đám cưới. Mặc dù không làm được gì khác nhưng giọng nói của cô cũng mang theo vẻ vui mừng: “Ảnh à? Sao vậy?” “Nhã Thanh, tớ phải đi rồi.” Giọng nói Liễu Ảnh nhẹ nhàng, thản nhiên và kiên định. Hiện giờ mọi quyết định của cô ấy đều là do cô ấy tự đưa ra, những gì cô ấy muốn rồi từ từ cô ấy cũng có được. Hàn Nhã Thanh sững người ra một lát, cô cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Bao giờ cậu quay lại?” Liễu Ảnh cười khẽ, đúng là Nhã Thanh mà. Hàn Nhã Thanh hiểu cô như vậy nên Liễu Ảnh cũng không cần giải thích nhiều. Cô nói thẳng không quanh co nhiều: “Hai năm sau, hai năm sau tớ sẽ quay về.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô muốn Liễu Ảnh ở lại đây, dự đám cưới của cô và Dương Tầm Chiêu. Nhưng hiện giờ cuối cùng Liễu Ảnh cũng tự đưa ra được lựa chọn cho mình, vậy nên Hàn Nhã Thanh chỉ đồng ý một câu.