CHƯƠNG 1962 Vốn dĩ cô cũng không định quan tâm đến mấy người trên đảo Xích Lê. Lúc trước cô Lâm Từ đã nói, cứ mặc kệ bọn họ một thời gian, để cho bọn họ bớt kiêu ngạo. Lúc đầu cô còn không hiểu, hiện giờ nhìn thấy những người trước mặt đang ồn ào, ầm ĩ, cô chỉ cảm thấy khó chịu. Nếu những người này thông minh thì sẽ không làm ra những chuyện như vậy, cứ sống yên lành ở đây là có thể sống cả đời không phải suy nghĩ gì, ra với thế giới bên ngoài e rằng những người này đến sống cũng sống không nổi. “Nhưng chúng tôi đã đến đây rồi, bọn họ lại không coi chúng tôi ra gì. Nhà họ Mặc cũng là người trên đảo Xích Lê, đối xử với chúng tôi như vậy mà coi được sao?” Những người này không hề thỏa mãn, cảm thấy mọi người ở đây phải đối xử với bọn họ đủ tốt, hơn nữa còn phải công kênh bọn họ lên thật cao. Linh tức đến mức bật cười. Những người này thật sự không hiểu rõ tình hình hiện giờ, đây là đảo Xích Lê chắc? Bọn họ vẫn cho rằng mình là trưởng lão trên đảo Xích Lê đấy à? “Nhà họ Mặc đã rời khỏi đảo Xích Lê mấy trăm năm nay rồi, anh thật sự cho rằng bọn họ coi mấy người ra gì sao? Nếu như không phải cô Lâm Từ dẫn mấy người tới đây thì nhà họ Mặc thật sự sẽ không quan tâm gì tới chuyện sống chết của mấy người đâu. Anh xem, mấy người sống như vậy đã là quá thoải mái rồi đấy.” Linh cười khẩy, đám người này đúng là không biết thỏa mãn. Đường Minh Hạo cũng rất tức giận, những người này có thể yên ắng một chút không? Linh vừa mới đến nhà họ Mặc, còn rất nhiều chuyện chưa quen, bây giờ lại phải quan tâm đến mấy người bọn họ, cô sẽ mệt mỏi thế nào chứ. “Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả đồ ăn nước uống của mấy người giảm đi một nửa, không, chỉ cho mấy người ăn no là được. Mấy người ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Cuối cùng Linh cũng không muốn làm căng quá, nếu như đuổi những người này ra khỏi đây, sợ rằng mấy người này sẽ không sống nổi mất. Đường Minh Hạo gật đầu tán thành, những người này có tâm trạng gây chuyện chắc là do được sống quá sung sướng rồi. Nếu như đến chuyện ăn uống đầy đủ còn khó thì làm gì có tâm trạng mà nghĩ tới những chuyện khác nữa. “Có phải mấy người đã quên mất nơi này là nhà họ Mặc của chúng tôi, chứ không phải là đảo Xích Lê của mấy người không?” Giọng nói của Lâm Từ từ phía sau vang lên, không mang theo một chút tình cảm nào, khiến đám người kia phải run rẩy. Những gì bọn họ làm mấy ngày hôm nay luôn có người báo cáo cho cô. Thực ra cô cũng không để tâm, tưởng rằng bọn họ sẽ hiểu được ở nơi này và đảo Xích Lê là hai thế giới, nhưng rồi… những người này vẫn không hề biết hối cải chút nào. Mấy người Thấm không nói gì câu nào, bọn họ vẫn e dè Lâm Từ. Trong mắt của bọn họ, người phụ nữ trước mặt là người mà Xích Lê lựa chọn. Chuỗi hạt châu trên tay cô có màu đỏ rực, màu sắc càng ngày càng tươi, giống như có sinh mạng vậy. “Lúc đầu mấy người lựa chọn đi theo tôi thì phải tuân thủ quy tắc. Ở đây là nhà họ Mặc, mấy người chỉ được xem như khách của nhà họ Mặc thôi, định tu hú chiếm tổ chim khách đấy à? Mấy người cũng phải tự xem xem mình có cái khả năng đó hay không chứ?” Lâm Từ nói chuyện không hề khách sáo, nếu như không phải vì không muốn làm khó Linh thì có khi cô đã đuổi thẳng những người này đi rồi. Những gì vừa rồi bọn họ nói với Linh khiến cô cảm thấy mình phải suy nghĩ cẩn thận về việc đuổi hay giữ bọn họ lại đây. Lâm Từ nghĩ lại chuyện vừa rồi, sau đấy tán thưởng nhìn Linh, quả là một đứa trẻ thông minh, vừa rồi không hề sợ hãi chút nào, nếu đuổi thẳng đi đúng là sẽ không tốt, nhưng cách làm của Linh cũng khá đấy… “Những gì mà Linh vừa nói lúc nãy, mọi người cũng đã nghe thấy rồi, có gì bất mãn không?” Lâm Từ không muốn nói nhiều với những người này, nếu như vậy mà những người này vẫn không biết nặng nhẹ thì cứ đuổi thẳng đi. “Chúng tôi…” Thấm định nói gì đó nhưng lại bị một người ngăn lại. Lâm Từ nhìn bọn họ, mập mờ nói: “Hình như quên mất nói cho mọi người một chuyện, tôi đã cho người đi điều tra về đảo Xích Lê rồi, mọi người đoán xem có kết quả thế nào?” Lâm Từ nhớ tới chuyện này là lại cảm thấy không thể tin được, mọi chuyện trong quãng thời gian này cứ như một giấc mơ vậy, không thể nào tin nổi. “Cái gì?” Thấm sững người, nhất định không phải là chuyện tốt, hơn nữa ánh mắt của Lâm Từ cũng khiến người ta cảm thấy không tốt đẹp gì cả. “Đảo Xích Lê đã không còn tồn tại nữa rồi. Tôi đang nghĩ, là do đảo Xích Lê vốn dĩ chưa từng tồn tại hay sau khi chúng ta rời khỏi đó thì đảo Xích Lê mới biến mất. Mấy người thấy sao?” Lâm Từ lạnh lùng nhìn bọn họ, nếu như không có những người trước mặt, không có Linh hay chuỗi hạt châu trên tay, Lâm Từ sẽ cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ.