CHƯƠNG 1974 Lâm Bối ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đường Lăng nghiêm túc như vậy khiến cô hơi dao động, nhưng cô cũng không biết nên nói gì cho phải. Hoặc phải nói là cô vẫn còn sợ Đường Lăng vì cô mà làm ra quyết định gì không nên. Thân phận của anh rất phức tạp, không thể tùy tiện như vậy được. “Đường Lăng.” Lâm Bối chợt gọi. “Ừ?” Đường Lăng vô thức trả lời. “Đường Lăng, anh phải nhớ kỹ, tôi là tiểu vương tử của nước R. Trước đây là vậy, sau này cũng thế, hai chúng ta không có tương lai đâu.” Lâm Bối cảm thấy bây giờ hai người cứ như uống rượu độc để giải khát vậy, rõ ràng biết là không thể nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục. Đường Lăng buồn cười, cô bé ngốc này đang lo gì vậy chứ. Thân phận bên ngoài của cô đúng là tiểu vương tử nước R thì đã sao? Anh muốn cưới cô thì sẽ có cách thôi. Hay là Lâm Bối đã suy nghĩ đến tương lai của hai người rồi, cảm thấy không thể nên muốn từ bỏ? Ý nghĩ này khiến Đường Lăng rất thỏa mãn, anh không sợ Lâm Bối cảm thấy không có tương lai, chỉ sợ Lâm Bối chưa từng nghĩ tới tương lai của hai người thôi. Như vậy mới thật sự là không có tương lai. “Anh sẽ giải quyết toàn bộ chuyện mà em lo sợ, việc em cần làm là sống đúng với con người của mình, chờ anh cưới em.” Đường Lăng dựa vào vai Lâm Bối. Cô gái này làm tiểu vương tử lâu quá rồi, hình như đã quên mất cách làm nũng như những cô gái bình thường. Nhưng cô thỉnh thoảng vô thức làm nũng hoặc ngoan hiền trước mặt anh đều khiến anh không chống cự được. Cứ như một người ăn chanh lâu quá rồi, bỗng dưng được nếm một miếng táo, ngọt đến vô cùng. Đường Lăng cũng biết, những gì Lâm Bối cho anh đã là toàn bộ thứ cô có bây giờ. Vậy nên anh không tham lam, không nóng nảy, chỉ muốn từ từ khiến Lâm Bối buông lỏng đề phòng, từ từ học cách dựa vào anh, tin cậy anh. Lâm Bối nhìn Đường Lăng, cũng vì cô biết anh đang nghiêm túc nên mới càng thấy khó chịu. Người này thật lòng thật dạ với cô, ý thức được điều này chỉ khiến cô muốn độc chiếm anh. Nhưng cô là tiểu vương tử nước R, sao có thể ở bên anh được? Chẳng lẽ cô phải bại lộ thân phận của mình hay sao? Đường Lăng biết Lâm Bối lo lắng điều gì, anh để cô nhìn thẳng vào mình: “Em nhìn vào mắt anh này. Tin anh đi, được không? Chỉ cần em bằng lòng gả cho anh, chỉ cần em bằng lòng ở bên anh, những chuyện khác đều không tính là gì cả.” Đường Lăng không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ cô nhóc ngốc nghếch Lâm Bối này không muốn ở cùng anh thôi, nếu vậy mọi hành động của anh đều không còn ý nghĩa gì nữa. Lâm Bối nhìn Đường Lăng. Nếu như có thể, đương nhiên là cô bằng lòng cùng Đường Lăng rời khỏi đây, nhưng chuyện này bất khả thi, không thể nào xảy ra được. Cô là tiểu vương tử nước R, cô lấy thân phận gì về cùng Đường Lăng chứ? Mẹ cô còn ở đây, cô đi rồi thì bà phải làm thế nào? Bởi vì để tâm quá nhiều chuyện nên mới rụt rè sợ hãi, không dám tiến tới, cũng không dám lùi lại. “Anh chỉ hỏi em, nếu có thể, em có bằng lòng theo anh cùng rời khỏi đây không? Có muốn cùng anh về nước Z không?” Đường Lăng nhìn chằm chằm Lâm Bối, anh nhất định phải khiến Lâm Bối cho mình một đáp án. Một đáp án không vướng bận bất cứ thứ gì bên ngoài, một đáp án chỉ vì anh mà thôi. “Nếu có thể, em bằng lòng rời khỏi nơi này cùng anh, bằng lòng cùng anh về nước Z.” Lâm Bối đáp, dưới đáy lòng âm thầm tự nhủ: ‘Cứ vậy đi, buông thả một lần mà thích anh, phóng túng nói ra suy nghĩ thật lòng.’ “Được, vậy em nhớ rõ những lời này đấy, nếu có thể rời đi thì nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhất định phải ở bên anh.” Tình cảm là chuyện của hai người, một người sao có thể vĩnh viễn kiên trì mãi được? Anh đã hiểu được tâm tư của mình, vậy nên anh muốn Lâm Bối cũng nhận thức rõ, muốn Lâm Bối giống anh, ý thức được cô yêu anh, muốn cùng anh bên nhau mãi mãi. Lâm Bối mỉm cười mà không nói gì, thân phận của cô chỉ có thể là tiểu vương tử nước R thôi, rời đi thế nào được chứ? Đường Lăng không giải thích, bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng không bằng đến lúc ấy trực tiếp dẫn Lâm Bối rời đi. Có lẽ cô còn không biết rằng bây giờ cả nước R này nào có ai dám đắc tội với anh. Hai người ôm mối tâm tư khác nhau, nhưng đều là suy nghĩ vì nhau, cũng coi như là tâm ý tương thông. “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.” Lâm Bối đẩy Đường Lăng, hai người vào phòng cũng lâu rồi, nên đi ra ngoài thôi. Thân phận của cô vẫn là tiểu vương tử nước R, mà Đường Lăng ở nước R làm gì thì ai cũng biết, chẳng may bọn họ hiểu lầm cô muốn tranh đoạt quyền lợi thì lại một phen mưa gió cho xem. Như vậy rất có khả năng mẹ cũng sẽ bị tổn thương. Lâm Bối không muốn chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa cô còn đang mang thai, đương nhiên là càng ít chuyện càng tốt. Nếu sau này xảy ra quá nhiều chuyện dẫn tới không giấu được chuyện mang thai… Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến hậu quả.