CHƯƠNG 1987 Đường Lăng bật cười, hai người sợ anh không nghiêm túc sao? Đã nhiều năm qua bên cạnh anh vẫn luôn không có ai, trước đó còn thúc giục liên tục, sao bây giờ đến lúc anh có bạn gái thì mọi người lại lo lắng rồi? Anh có phải là loại người không nghiêm túc đâu? “Bà nội, bà đừng lo lắng, cháu rất thích cô ấy, rất yêu cô ấy, không phải cô ấy thì không được!” Đường Lăng nghiêm túc đảm bảo mình rất thích Lâm Bối, muốn sống cả đời với cô, là tình yêu thật sự. Ông cụ Đường thở dài một cái. Quả nhiên, quả nhiên là như vậy mà. Chuyện Đường Lăng đã xác định thì không ai có thể thay đổi được, giống như chuyện này, anh đã nói thẳng thắn với ông bà là rất yêu người kia, chỉ yêu một mình người đó thôi. Ngoài việc chấp nhận thì hai ông bà còn có thể làm gì được đây? “Lăng này, trên đời còn có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, cháu thích ai cũng được, nhưng tại sao nhất định phải… nhất định phải…” Bà cụ Đường nói rồi suýt chút nữa đã khóc ra tiếng. Sao nhất định phải là đàn ông chứ? Lại còn là tiểu vương tử nước R nữa. Chỉ cần là con gái thì thế nào họ cũng chấp nhận được, nhưng người ta lại là đàn ông thì bảo ông bà phải cam lòng thế nào đây? Hơn nữa, đàn ông yêu nhau thì… hai ông bà thật sự không thể có chắt trai chắt gái sao? Đường Lăng sững sờ. Như vậy là hai người không hài lòng sao? Hai ông bà còn chưa gặp Lâm Bối mà sao đã không chấp nhận được cô rồi? Vì sao? Vì sao ông bà lại không hài lòng với Lâm Bối? Hơn nữa lại còn có biểu cảm bất đắc dĩ như vậy nữa? Đường Lăng biết, ông bà nội anh đều là những người hiểu lý lẽ. Hơn nữa, họ còn chưa gặp Lâm Bối bao giờ, sẽ không thể nảy sinh cái nhìn quá phiến diện như vậy được. Cho nên, là do ai đó đã nói gì rồi chăng? Sắc mặt của Đường Lăng bất giác trở nên lạnh lùng. Bà cụ Đường nhìn vẻ mặt của anh, còn ngỡ là anh đang đau lòng. Nhưng mấy ai chấp nhận nổi chuyện hai người đàn ông yêu nhau chứ. Lăng đã cố gắng khích lệ bản thân để giãi bày với họ rồi, đương nhiên là mong có thể nhận được sự chấp thuận từ phía người nhà. Vậy mà bà lại đi nói với Lăng như vậy, chắc thằng bé sẽ buồn lắm. “Lăng à, bà nội không có ý gì khác đâu, bà chỉ muốn biết cháu nhất định phải là người đó sao? Cháu chỉ thích một mình người đó, ngoài ra không hề có hứng thú với bất cứ một người con gái nào à? Cô gái nào cũng được.” Bà cụ Đường vội bổ sung thêm. Thôi bỏ đi bỏ đi, không ép thằng bé nữa. Nếu nó thích thì cứ để nó thích, cùng lắm sau này ôm một đứa từ chỗ Nhã Thanh về là được, đều như nhau cả. Đường Lăng quan sát sắc mặt của ông bà nội, sao cứ thấy sai sai nhỉ? Ý của mấy câu này sao nghe lạ quá vậy? Trước giờ đối với quan niệm về tình yêu, gia đình anh luôn theo chủ nghĩa suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một người, sao đến lượt anh lại nói nghe cứ như đang ép anh ngoại tình vậy? Rốt cuộc là thế nào đây? “Ông nội, bà nội, cháu đã có người mình thích, cháu sắp lấy vợ rồi. Ông bà sẽ nhanh có cháu dâu thôi, ông bà không thấy mừng sao ạ?” Đường Lăng lấy làm lạ hỏi. Lúc trước, qua điện thoại anh cũng đã nói về chuyện có khả năng là mình sắp lấy vợ. Hơn nữa, lúc gọi điện cho Nhã Thanh, anh cũng đã nói rồi. Tại sao người nhà anh còn chưa chịu chấp nhận? Giờ họ đều tập trung ở đây cả, tóm lại là đồng ý hay không đồng ý đây? Đường Lăng nhìn sang bên cạnh. Hôm nay Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đều không có mặt, nếu không thì anh đã có thể hỏi họ xem rốt cuộc là như thế nào rồi. Anh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông bà nội mình lúc này, cảm thấy có hơi khó hiểu. Ông cụ Đường thở dài một hơi, cố bình tĩnh trở lại: “Lăng à, bà cháu không có ý đó đâu. Tuy người cháu thích là đàn ông, nhưng chỉ cần là cháu thích, là người cháu đã nhận định thì ông bà cũng như những người khác trong gia đình vẫn sẽ ủng hộ cháu. Cháu cũng đừng áp lực tâm lý quá, ban nãy bà cháu chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” Đường Lăng và những người xung quanh đều sững sờ, đàn ông… Người mà anh thích, người anh định đem về ra mắt, là đàn ông? Giờ phút này, không có lấy một âm thanh bàn luận nào cả, tất cả đều chìm vào yên lặng. Im ắng đến nỗi tựa như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Người mà Đường Lăng thích… là một người đàn ông sao? Đường Lăng lập tức động não, chợt hiểu ra vấn đề. Hóa ra, sắc mặt khi nãy của ông bà không phải là bất mãn với Lâm Bối, mà là vì họ tưởng rằng anh thích đàn ông, nên nhất thời chưa thể chấp nhận được, cho nên mới tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy?