CHƯƠNG 2000 “Như vậy không phải là được rồi sao. Nếu tiểu vương tử là nam hay là nữ thì vẫn đều là người thân của ngài, ngài cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như vậy?” Mạnh Lâm hỏi ngược lại. Đại vương tử suy nghĩ một lát, cũng đúng, bao nhiêu năm nay quan hệ của hai người đều rất tốt, như vậy thì cần gì nghĩ nhiều? Dù sao bọn họ cũng là người thân. “Vậy có cần chuẩn bị của hồi môn không?” Đại vương tử hỏi rất nghiêm túc, Mạnh Lâm bật cười, sao trước đây anh ta không phát hiện ra đại vương tử là người thú vị như vậy chứ, nhưng đúng là không tệ. “Không cầu đâu, cậu Đường sẽ chuẩn bị hết.” Mạnh Lâm nói, lần này cậu Đường thật sự đã động lòng rồi, tất cả mọi chuyện đều tự mình chuẩn bị, chuyện tiền bạc, sính lễ gì anh không hề quan tâm, mục đích duy nhất của anh là lấy được Lâm Bối. Mạnh Lâm nghĩ xong lại thấy ghen tị, bọn họ ra ngoài làm việc, cuối cùng… cậu Đường lại đi theo đuổi phụ nữ, đúng là không công bằng! Cho dù Mạnh Lâm nghĩ nhiều đến đâu, nhưng đến khi báo cáo với Đường Lăng, anh ta cũng không dám bộc lộ cảm xúc của mình. Đương nhiên anh ta chỉ suy nghĩ vẩn vơ những chuyện đó thôi, chứ cũng không quan tâm lắm. Đường Lăng nghe phản ứng của người nước R xong không hề cảm thấy kinh ngạc, bọn họ không hề quan tâm đến Lâm Bối mà chỉ quan tâm Lâm Bối có thể đem lại lợi ích gì cho bọn họ thôi. Nhưng khi nghe thấy chuyện của đại vương tử, anh không khỏi bật cười, cũng may Lâm Bối ở nước R không cô đơn một mình, vẫn có một người thật lòng quan tâm đến cô. Nhưng khi Đường Lăng nói chuyện với Lâm Bối, anh chỉ nói những chuyện quan trọng, anh nói riêng chuyện của đại vương tử cho cô nghe, nghe xong Lâm Bối khẽ cười. Những chuyện Đường Lăng không nói thì cô cũng có thể đoán được, nhưng tất cả đều không quan trọng. Hiện giờ cô đang ở nước Z, cô muốn lấy Đường Lăng, muốn làm vợ của anh, về sau những gì mà cô quan tâm sẽ là Đường Lăng, mẹ cô và người nhà họ Đường. “Vậy nên bây giờ em không cần nghĩ gì nữa cả, em chỉ cần đợi làm vợ anh thôi. Đường Lăng nghiêm túc nói, tựa vào đầu Lâm Bối rồi nói nhỏ. Lâm Bối gật đầu, cô nhắm mắt lắng nghe tiếng hơi thở của Đường Lăng: “Được, em sẽ đợi ngày làm vợ anh, được gả cho anh.” “Ừ.” Đường Lăng không kìm được vươn tay ra, ôm Lâm Bối vào lòng, người con gái này sẽ nhanh chóng thành vợ anh, thành mẹ của các con anh, cùng anh đi hết cuộc đời. Anh nhất định sẽ trân trọng, yêu thương và bảo vệ cô. Một đời, một kiếp! Lâm Bối cũng rất hưởng thụ cảm giác hiện tại, cảm giác an toàn này là thật. Lúc trước khi ở nước R, cho dù cô có làm gì, cho dù cô có thân phận gì thì cô cũng cảm thấy không chân thật, giống như cô vĩnh viễn chỉ có một mình mà thôi. Nhưng hiện giờ cô biết mình không còn một mình nữa, cô đã có chồng, có người nhà, sắp tới là sẽ có con, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi là người một nhà. Lâm Bối không nói rõ được tâm trạng hiện tại của mình, cô biết cô đã có được những gì mình muốn, mẹ cô cũng có được sự bình yên trong tâm hồn, có thể đó không phải là thứ ban đầu bà thích nhưng là thứ cuối cùng mà bà muốn. Thời gian cứ thế trôi qua, bởi vì thời gian tổ chức đám cưới càng ngày càng gần nên Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh bắt đầu trở nên bất rộn. Từ khi đám cưới này được quyết định, tất cả mọi người đều mong chờ ngày nó diễn ra. Mối quan hệ giữa Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh trải qua quá nhiều biến cố, nhưng tình cảm của hai người vẫn luôn sâu sắc, đi được tới ngày hôm nay. Đêm trước ngày đám cưới, tất cả mọi người đều đã đến nơi tổ chức. Sáng sớm hôm sau mọi người bắt đầu bận rộn, đám cưới được tổ chức vào buổi trưa, cậu tư Tịch và Hứa Dinh Dinh, Mặc Thành và Lâm Từ, Đường Lăng và Lâm Bối cùng với cả Tào Du, cậu hai Trác đều đến từ sớm. Tư Đồ Không cũng tới, so với bình thường đã ôn hòa, bớt lạnh lùng đi khá nhiều. Người của Quỷ Vực Chi Thành mới chỉ có Mặc Thành nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không sốt ruột. Có một người chuyên quản lý trật tự ở đám cưới, mọi việc được diễn ra rất có tổ chức.