Cho nên, việc quan trọng nhất của cô hiện tại là nghĩ cách nhanh chóng khiến ông cụ Dương chuyển Dương thị cho Dương Tâm Chiêu, cô liền có thể xem như đương nhiên rồi đi.
Lúc Dương Tầm Chiêu quay về đã rất muộn rồi, Hàn Nhã Thanh đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương Tâm Chiêu đã nhận được điện thoại của Tịch Xuyên.
“Anh ba, bên này xảy ra chuyện rồi, anh tới một chuyến đi.” Giọng Tịch Xuyên có chút vội vàng, giải thích chuyện rất nghiêm trọng.
Dương Tầm Chiêu cười lạnh, động tác lại rất nhanh, hôm qua anh mới cho người tìm tên họ Đường, tên họ Đường hôm nay đã có động tác rồi, hơn nữa động tác rõ ràng không nhỏ.
Xem tên họ Đường biết rất rõ ràng chuyện của anh, chuyện của anh, không phải ngày một ngày hai là có thể đào ra, cho nên, tên họ Đường chỉ sợ là sớm đã điều tra anh rồi.
Sớm bao nhiêu? Hoặc là vào năm năm trước đi!
Năm năm trước...
Đáy mắt Dương Tâm Chiêu thêm vài phần cười lạnh.
Không ngại, anh muốn xem xem tên họ Đường có thể chơi chiêu trò gì?
Tên họ Đường đã muốn dẫn anh đi, vậy anh liền phối hợp một chút, như vậy mới càng dễ dàng dụ rắn ra khỏi hang.
Dương Tâm Chiêu đến phòng Hàn Nhã Thanh, thời gian còn sớm, Hàn Nhã Thanh còn chưa tỉnh, nhìn người phụ nữ trên
giường, khóe môi anh chậm rãi cong lên.
Đợi anh quay về...
Đợi anh quay về, chuyện hẳn đều đã giải quyết rồi, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi, cô cũng đừng nghĩ lại che giấu nữa.
Anh cũng tuyệt đối không cho phép cô giấu diếm nữa.
Lúc Hàn Nhã Thanh thức dậy, Dương Tầm Chiêu đã rồi đi rồi, Hàn Nhã Thanh đã quen với việc này, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Hàn Nhã Thanh như bình thường đến tập đoàn Hàn thị trước, chỉ là không nghĩ tới cô vừa tới dưới lầu Hàn thị đã bị người ta chặn lại.
Hàn Nhã Thanh nhìn Bùi Dật Duy chắn trước mặt cô, con ngươi khẽ trầm xuống, nhưng trên mặt không có quá nhiều bất thường, cũng không nói chuyện.
“Em đang trốn tôi?” Bùi Dật Duy đặc biệt tới chặn cô, điện thoại của cô đổi rồi, anh ta không tra ra số mới của cô, vì số mới của cô người trong công ty cũng không biết, mấy ngày nay anh ta bất kể thông qua các phương thức chính thức hay không chính thức hẹn gặp cô, cô đều tránh không gặp.
Cho nên anh ta chỉ có thể chặn cô ở đây.
“Không có, không cần thiết.” Hàn Nhã Thanh khẽ trả lời một câu, giọng điệu tự nhiên, trốn anh ta? Cô thật sự không có, chỉ là
không cần thiết gặp mặt.
“Thanh Thanh, chúng ta nói chuyện một chút.” Bùi Dật Duy âm thầm thở ra một hơi, anh ta nhìn ra sự lạnh nhạt của cô, cũng nghe ra sự xa cách trong lời nói của cô, cho nên anh ta cần nói chuyện đàng hoàng với cô.
“Xin lỗi, giữa chúng ta không có gì để nói.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh khẽ trầm đi vài phần, từ sau chuyện đó, giữa cô và anh ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, cho nên không còn gì để nói nữa.
Cô trước giờ đều không phải người thích dài dòng dây dưa, trước giờ cũng không làm những chuyện không dứt khoát, cắt đứt chính là cắt đứt sạch sẽ.
Lời của Hàn Nhã Thanh vừa nói xong, bèn muốn vòng qua Bùi Dật Duy vào tòa nhà Hàn thị.
Lúc này chính là thời gian làm việc, ngoài cửa đã có không ít người đang đứng nhìn về phía họ, Hàn Nhã Thanh không muốn thu hút bất kỳ hiểu lầm và phiền phức nào.
“Em và Dương Tâm Chiêu là quan hệ gì?” Bùi Dật Duy thấy cô muốn rồi đi, mặt mơ hồ có chút ảo não, không nhịn được chất vấn một câu, giọng điệu nghe có chút giống như câu hỏi của ông chồng bắt quả tang vợ ngoại tình.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, nhìn anh ta, khựng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Quan hệ vợ chồng.”
Cô và Dương Tâm Chiêu vốn là ẩn hôn, luôn giữ bí mật với bên ngoài, nhưng lúc này Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp nói cho Bùi Dật Duy biết
Cô không muốn lại có bất kỳ quan hệ nào với Bùi Dật Duy, cô nghĩ điều này hắn có thể đánh tan mọi suy nghĩ không nên có của Bùi Dật Duy.
“Thanh Thanh, em trước giờ không biết nói dối.” Bùi Dật Duy kinh ngạc, mặc dù hôm đó lời của Dương Tâm Chiêu rất dễ khiến người ta hiểu lầm, mà anh ta cũng quả thực rất để ý, rất để ý, nhưng anh ta lại tuyệt đối không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh và Dương Tâm Chiêu sẽ là loại quan hệ này.
Anh ta không tin cô và Dương Tâm Chiêu là vợ chồng, không tin, cũng không muốn tin.
“Đúng, cho nên lời tôi nói đều là thật.” Hàn Nhã Thanh lại nhìn anh ta, khẽ cười cười: “Cho nên tôi sẽ không nói nhiều với anh Bùi nữa, tôi sợ bị chồng tôi nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
Câu này của Hàn Nhã Thanh có thể nói là cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Cô nghĩ Bùi Dật Duy hắn sẽ không cản cô nữa, Hàn Nhã Thanh lại định rồi đi.
“Thanh Thanh.” Chỉ là, Bùi Dật Duy lại đột nhiên vươn tay giữ cánh tay cô: “Chúng ta nói chuyện một chút..."
Con ngươi Hàn Nhã Thanh rõ ràng trầm xuống, anh ta có xong hay chưa? Cô đã nói đủ rõ ràng rồi, anh ta làm vậy có ý nghĩa sao?
“Chúng ta nói chuyện cổ phần của Hàn thị.” Bùi Dật Duy nhìn thấy sự lạnh lùng lúc này của cô, anh ta biết nếu muốn dùng quan hệ giữa hai người để giữ cô lại là hoàn toàn không thể nào, cho nên anh ta để ra chuyện cổ phần Hàn thị.
Hàn Nhã Thanh khẽ sửng sốt, mày nhíu lại, cổ phần Hàn thị? Anh ta nói cổ phần Hàn thị gì với cô?
Cổ phần của Hàn thị có liên quan gì với anh ta?
Nhưng đầu óc Hàn Nhã Thanh xoay chuyển rất nhanh, cô đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nghĩ hẳn là Bùi Dật Duy đã tranh thủ lúc Hàn thị khó khăn trước đó mà thu mua cổ phần Hàn thị.
“Anh đã thu mua bao nhiêu cổ phần Hàn thị?” Mắt Hàn Nhã Thanh khẽ híp lại, cô muốn xác định Bùi Dật Duy mua bao nhiêu cổ phần Hàn thị trước, đây là điểm mấu chốt nhất.
“%.” Bùi Dật Duy trả lời rất nhanh, rất trực tiếp, vì tỷ lệ này khiến anh ta có quyền nói chuyện tuyệt đối.
Hàn Nhã Thanh thầm kinh hãi trong lòng, Bùi Dật Duy có % cổ phần Hàn thị?
Vốn dĩ trong tay ông cụ Hàn có % cổ phần Hàn thị, trong tay Hàn Trung Dung chiếm %, trong tay Hàn Nghiên Nghiên còn có %, tổng cộng có %.
Vì nhà họ Hàn chiếm % cổ phần Hàn thị, ông cụ Hàn lúc đầu cũng không quá lo lắng.
Bây giờ xem ra cổ phần của Hàn Trung Dung và Hàn Nghiên Nghiên e là cũng đều bán cho Bùi Dật Duy rồi.
Hàn Nhã Thanh biết rõ nếu Bùi Dật Duy thật sự chiếm % cổ phần Hàn thị, thì Bùi Dật Duy sẽ có quyền nói chuyện và quyền quyết định tuyệt đối đối với Hàn thị.
Cục diện này rất bất lợi với nhà họ Hàn, tim ông cụ không tốt, nếu để ông cụ biết chuyện này...
Hàn Nhã Thanh đang suy tư chuyện này, cho nên nhất thời quên giằng khỏi cánh tay Bùi Dật Duy đang nắm cô.
Lúc này, người ngoài tòa nhà Hàn thị ngày càng nhiều, mọi người đều bắt đầu không nhịn được nhỏ giọng bàn tán, đều đang suy đoán tổng giám đốc vừa nhậm chức của họ và tổng giám đốc của Thanh Duy có quan hệ gì?
Thư ký Lưu cũng đang đứng ngoài cổng tòa nhà, cũng nhìn thấy một màn này.
Lần này Dương Tâm Chiêu đi công tác không dẫn theo thư ký Lưu, Dương Tầm Chiêu để thư ký Lưu ở lại phụ trách dự án hợp tác với Hàn thị, thư ký Lưu biết rõ tổng giám đốc là muốn anh ta trông chừng bà chủ, lúc này loại tình huống này anh ta có nên báo cáo với tổng giám đốc không?!
Thư ký Lưu nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra, chụp tấm hình, sau đó gửi cho tổng giám đốc nhà mình.
- ---
Nào nào. Đủ người click quảng cáo thì ngày mai up chương nhé. hahaha. Mại zô mại zô!
Truyện convert hay : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!