"Mợ chủ, tổng giám đốc để tôi tới đón cô." Lúc Hàn Nhã Thanh đi đến cửa chính Danh Tước, thư ký Lưu đã ở cổng chờ cô.
"Thư ký Lưu, anh chắc chắn rằng anh đến đây là đế đón tôi, chứ không phải cản tôi?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía thư ký Lưu, lông mày nhẹ chau lại.
Cô thật sự không ngờ rằng, Dương Tâm Chiêu sẽ để cho thư ký Lưu đến cản mình.
Tại sao Dương Tâm Chiêu biết cô muốn rời đi? Hơn nữa tại sao anh nhất định phải để cô đi qua?
Dương Tâm Chiêu cũng đã để thư ký Lưu đến cản cô, cô không thể nào cứ đi như vậy, vậy nên cô chỉ có thể đi theo thư ký Lưu đến gian phòng của anh.
Hàn Nhã Thanh vào phòng, nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng, cô hơi bất ngờ, vốn cho rằng anh gọi cô đến, chắc chắn không có người ngoài.
Không ngờ còn có nhiều người như vậy.
Nhưng khi cô đi vào, người trong phòng đều không có bất cứ phản ứng gì, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô vậy.
Dương Tâm Chiêu đang chơi mạt chược, không biết là không nhìn thấy cô tiến đến, hay là cố ý, dù sao cũng không để ý tới cô.
Lúc này mặc dù Dương Tâm Chiêu đang đánh mạt chược, nhưng từ giây phút cô tiến vào, tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người cô.
Giờ phút này anh lo rằng mình không chế không tốt, làm ra điêu gì đó, mà lúc này ở trước mặt nhiêu người như vậy, anh cũng không thể làm gì.
Nếu đã không ai để ý đến cô, Hàn Nhã Thanh cũng không thể cứ ngây ngốc đứng ở chỗ này, cô cùng thư ký Lưu đi vào, suy nghĩ một lát, vẫn là chọn một chỗ gần Dương Tầm Chiêu nhất và ngồi xuống.
Cô không thích trường hợp như vậy, không thích chút nào, từ trước đến nay anh sẽ không để cô tham gia những loại tình huống thế này, hôm nay là sao vậy?
Dương Tầm Chiêu vẫn đang đánh mạt chược, không nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ là khi thấy cô tự giác ngồi xuống bên cạnh anh, sắc mặt âm trầm của anh hòa hoãn đi không ít.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng cảm nhận được bầu không khí quái dị trong phòng, chỉ là trong lúc nhất thời, cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Dương Tầm Chiêu cố ý gọi cô tới, còn để thư ký Lưu đi ngăn cản cô, cô tới, anh lại không để ý tới cô, đây là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng có một điều mà cô có thể chắc chắn, đó chính là bây giờ tâm trạng của Dương Tâm Chiêu thật sự không được tốt lắm.
Đương nhiên, Dương Tầm Chiêu không nói lời nào, cô chắc chắn cũng sẽ không chủ động mở miệng, dù sao bọn họ cũng là kết hôn bí mật, những người này đều là bạn bè của anh, anh không giới thiệu, cô cũng không có lập trường nói chuyện.
Nhưng người này, ngoại trừ Đường Lăng và cậu năm Tào, những người còn lại cô đều không biết.
Lúc này, không ai để ý đến cô, cô liên thờ ơ quan sát căn phòng này, vừa rồi Dương Tâm Chiêu gọi điện thoại cho cô cũng có chút kỳ lạ, để thư ký Lưu đi cản cô thì càng kỳ lạ, mà lúc này tình hình này lại càng...
Giờ phút này Đường Lăng đang ngồi đối diện Hàn Nhã Thanh, thấy được hành động của cô, anh ta hơi mỉm cười, tính cảnh giác của cô thật sự đủ cao.
"Cậu Dương." Nhưng vào lúc này, một người phụ nữ dáng người nóng bỏng lắc đi tới, vòng qua người cô, đi đến bên cạnh Dương Tầm Chiêu, thân hình nóng bỏng vô tình hay cố ý dán vào người Dương Tầm Chiêu.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang ngồi bên cạnh, cứng rắn nhịn động tác muốn đẩy người phụ nữ kia ra.
Anh muốn xem xem, cô nhìn thấy tình huống như vậy, sẽ phản ứng thế nào?
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh đang ngồi yên bên cạnh Dương Tâm Chiêu, người phụ nữ kia quyến rũ Dương Tâm Chiêu một cách rõ ràng như vậy, đương nhiên là cô nhìn thấy, đôi mắt của cô khẽ chớp chớp, thấy Dương Tâm Chiêu cũng không có có muốn từ chối, cô rất tự giác nhích sang một bên, chủ động nhường chỗ của mình cho người đẹp.
Thấy động tác của cô, Dương Tầm Chiêu cảm thấy một khó chịu trong ngực, chỉ thiếu việc nôn ra máu.
Anh nhận ra rằng, việc anh thăm dò người phụ nữ này, chính là tự tìm tai vạ cho mình.
Anh biết rất rõ ràng trong lòng cô không có anh, liên quan đến điều này, vừa rồi ở trong phòng cô đã biểu hiện đủ rõ ràng, anh là tên ngốc hả, lúc này vẫn còn muốn dùng cách này để thăm dò phản ứng của cô.
Quả nhiên, tức giận sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, cũng sẽ khiến người ta mất đi năng lực suy xét.
Lão đại hơi nhíu mày, khóe môi từ từ nở ra một nụ cười.
Người phụ nữ kia thấy Dương Tầm Chiêu không từ chối thì mừng thầm trong lòng, thân thể càng tiến lại gần anh.
Gần như đem toàn bộ phần đầy đặn trước mặt dàn lên người anh.
Hàn Nhã Thanh biết thời điểm thế này, cô càng phải biết điều, dù sao Dương Tầm Chiêu cũng không từ chối người phụ nữ kia.
Hơn nữa từ sau khi cô tiến vào, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn không để ý tới cô, vậy nên, cô cảm thấy cô có lẽ nên tránh xa ra một chút.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh đứng lên, trực tiếp đi tới một bên khác, chọn một chỗ cách tương đối xa chỗ của Dương Tầm Chiêu và ngồi xuống.
Dương Tầm Chiêu hung hăng thở ra một hơi, hàm răng nghiến chặt, gần như có thể nghe thấy tiếng răng cọ xát, giống như hận không thể căn nát cô, mài thành tro bụi.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ phút này lại tức giận đến mức đẩy mạt chược trước mặt.
Người phụ nữ vốn đang dán vào anh kinh hãi đứng thẳng người lên, cô ta biết cậu ba Dương là người không dễ chọc, mà lúc này cậu ba Dương rõ ràng là đang tức giận.
Người phụ nữ kia coi như biết điều, nhanh chóng rời đi.
"Anh ba, anh ù rồi?" Tiểu Thất thấy Dương Tâm Chiêu đẩy bài, tưởng là anh ù, liên tục lại gân nhìn.
"Anh ba, anh cũng không có nha, ù thế nào? Anh ù sai?” Lúc Tiểu Thất nhìn thấy quân bài trước mặt Dương Tâm Chiêu rõ ràng là ngẩn người: “Anh ba, anh chơi ăn gian, anh đền tiền đi, nhanh đền tiền!”
Lão đại liếc nhìn Hàn Nhã Thanh lúc này đang ở cách xa đó một chút, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hàn Nhã Thanh rõ ràng không để ý đến những điều này, cô đang rót trà, rất nhàn nhã và tự nhiên.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu lại càng khó coi hơn.
"Vừa rồi thấy hành động vĩ đại của cô ấy, tôi còn tưởng là nếu để cô ấy nhìn thấy người khác quyến rũ chồng của mình, cô ấy sẽ trực tiếp băm vằm người kia ra!” Lão đại nhìn thoáng qua sắc mặt của cậu ba Dương đang âm trâm như bị đào mộ tổ, lại nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh như không có chuyện gì, nụ cười trên môi lại càng rõ ràng hơn.
"Đúng vậy, tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng tại sao chị dâu lại không hê có chút phản ứng nào vậy?” Tiểu Thất cũng cảm thấy rất nghi ngờ, khác với lão đại, anh ta là thật sự cảm thấy nghi ngờ.
Thật ra, bây giờ anh ta không muốn đánh mạt chược, anh ta muốn nói chuyện với chị dâu, vừa rồi chị dâu thật sự quá uy vũ, anh ta thật sự vô cùng hâm mộ chị dâu.
Nhưng anh năm lại sắp xếp cho anh ta chơi mạt chược.
Đại ca còn dặn dò, lúc chị dâu tới cũng không được chủ động nói chuyện với chị dâu, bởi vì chị dâu quá thông minh, tính cảnh giác quá cao, bọn họ vừa mở miệng chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Vậy nên, anh ta chỉ có thể chịu đựng.
"Hoặc là không thấy." Tiểu Thất cũng nhìn theo vê phía Hàn Nhã Thanh một cái, nhưng lúc này giọng nói của anh ta có chút yếu ớt, rõ ràng lý do này đến chính bản thân anh ta cũng không quá tin tưởng.
"Làm sao có thể? Vừa rồi người phụ nữ kia đi tới, chị dâu ngồi bên cạnh anh ba, rõ ràng vừa rồi chị dâu còn cố ý nhường chỗ.” Tịch Xuyên quả nhiên là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
"Vậy cũng chỉ có một cách giải thích... Đường Lăng nhìn vê phía Dương Tầm Chiêu, cười như hồ ly, rất rõ ràng lời nói này là cố ý nói cho Dương Tầm Chiêu nghe, quả thực nói có lẽ là cố ý kích thích Dương Tầm Chiêu.
"Cái gì?" Tiểu Thất thật sự không hiểu, vậy nên khiêm tốn xin chỉ bảo.
Truyện convert hay : Dị Giới Chi Ma Võ Lưu Manh