“Mẹ, đừng trách anh trai, là con muốn anh trai đưa con đi.” Đường Vũ Kỳ chủ động nhận sai về mình.
Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân nhìn Hứa Dinh Dinh, hóa ra đây là mẹ của hai đứa trẻ!
Nhưng mà, hai người họ chưa từng nhìn thấy bên cạnh tổng giám đốc có người phụ nữ như vậy.
“Đi thôi, chúng ta về.” Hứa Dinh Dinh khẽ thở phào một hơi, hai cục cưng không sao là tốt rồi.
Có điều thân phận của hai cục cưng không thể để lộ, vì vậy, cô ấy muốn mau chóng đưa hai cục cưng rồi đi, nhưng cô ấy cảm thấy hôm nay ở Dương thị xảy ra chuyện như vậy, e là rất nhanh sẽ truyền đi, nếu để lọt vào tai Dương Tầm Chiêu, sợ là không thể giấu được.
“Mẹ, con muốn tìm ba.” Nhưng mà, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn không muốn rời đi, cô bé kéo góc áo của Hứa Dinh Dinh, không cho cô đi.
Nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ, Hứa Dinh Dinh hít sâu một hơi, tìm ba? Ban nãy hai cục cưng nói thẳng ra là đến tìm ba sao?
Nếu như vậy, e là mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn so với những gì cô nghĩ.
Ban nãy cô vội vã chạy đến đây, vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho Thanh, chuyện này chắc chắn Thanh vẫn chưa biết.
Lúc này cô ấy gọi điện thoại cho Thanh liệu có thích hợp không?
“Haizzz, mấy người sao lại ở đây?” Đúng lúc này, Tịch Xuyên vừa xuống tầng, nhìn thấy bọn họ, bèn đến đây.
“Phó tổng giám đốc Tịch, bọn họ đến tìm tổng giám đốc.” Cô gái ở quầy lễ tân vội đáp.
Đường Vũ Kỳ nhìn Tịch Xuyên, đôi mắt to tròn chớp chớp, cô bé bước đến trước mặt anh, gương mặt lộ ra một nụ cười ngọt
ngào mà nhiệt tình, chú này cô bé biết, lúc ở sân bay đã từng giúp đỡ bọn họ, hóa ra chú làm cùng công ty với ba cô bé, vậy liệu chú có thể giúp cô bé tìm ba không?
Đôi mắt nhiệt tình đó rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Tịch Xuyên ngơ ra, rồi anh lập tức cười: “Mọi người đến tìm chú sao?”
“Ừm, chú có thể..” Đường Vũ Kỳ muốn nói, chú có thể giúp bọn cháu tìm ba không?
Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân hoàn toàn ngơ ra, hóa ra hai cục cưng này đến tìm phó tổng giám đốc Tịch sao?
Tổng giám đốc mà hai cục cưng nói là phó tổng giám đốc Tịch?
“Vũ Kỳ, chúng ta đi thôi.” Chỉ là, Hứa Dinh Dinh đột nhiên bế Đường Vũ Kỳ lên, muốn nhanh chóng rời đi.
Ngày đó gặp nhau ở sân bay, Tịch Xuyên không nhận ra cô ấy, chuyện giữa anh và cô ấy đã hoàn toàn kết thúc rồi, nếu đã như vậy, không cân có bất cứ liên hệ nào nữa.
Tịch Xuyên nhìn ánh mắt dứt khoát của Hứa Dinh Dinh, không biết tại sao, tim anh như bị thứ gì đó đâm phải, có chút đau, anh còn cảm thấy không nỡ một cách kì lạ, hơn nữa đầu của anh lúc này đột nhiên trở nên đau đớn.
Bởi vì đau đầu, anh không kịp suy nghĩ, giữ tay Hứa Dinh Dinh lại theo tiềm thức, sau đó nói ra hai chữ một cách không nỡ:
“Đừng đi.”
Cơ thể Hứa Dinh Dinh cứng ngắc, quay lại nhìn anh, thấy sắc mặt mê man của anh, cô khẽ ngơ ra, ánh mắt hơi sáng lên: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng đi.” Tịch Xuyên nhắc lại hai chữ một lân nữa, anh cảm thấy đầu mình càng đau hơn, đau đến không thể suy nghĩ được gì, nhưng mà, anh không muốn để cô rời đi.
Hứa Dinh Dinh nhìn ra được anh có vẻ không thoải mái, cuối cùng không nhẫn tâm hất tay anh ra.
“Xuyên, hóa ra anh ở đây." Chỉ là, đúng lúc này, một giọng nói quyến rũ vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp bước đến.
Ánh mắt người phụ nữ cao ngạo và có chút khinh thường, như không để ý nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, chỉ là khi cô ta nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh, cơ thể cô ta khẽ cứng đờ lại, ánh mắt lướt qua vẻ kinh ngạc, ẩn sâu trong đó còn có sự sợ hãi.
Có điều, rất nhanh cô ta đã che giấu được điều đó, khẽ nở nụ cười, tự nhiên là quàng lấy cánh tay Tịch Xuyên, dịu dàng nói:
“Xuyên, đây là bạn anh sao?”
Hứa Dinh Dinh nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, trong lòng cười lạnh, Dương Trà My giả vờ không nhận ra cô ấy?
Những chuyện ác độc mà Dương Trà My làm đối với cô ấy, đếm mãi cũng không thể hết được, vậy mà lúc này còn dám giả vờ không nhận ra cô ấy?
Có điều, Hứa Dinh Dinh cũng biết Dương Trà My là cô vợ mà bà Tịch chọn cho Tịch Xuyên.
Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Hứa Dinh Dinh trầm xuống, cô ấy dùng sức giãy khỏi tay Tịch Xuyên, muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà, rõ ràng Dương Trà My không muốn bỏ qua cho cô ấy.
“Xuyên, nếu đã là bạn của anh, vậy thì mời cô ấy đến tham gia hôn lễ của chúng ta vào tuần sau đi.”
Hứa Dinh Dinh giấy tay ra, Tịch Xuyên nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, khẽ đơ ra, anh ngơ ngác, không biết có nghe rõ lời Dương Trà My nói hay không.
Lúc này, Tịch Xuyên không nói gì.
Sắc mặt Hứa Dinh Dinh lập tức thay đổi, cô ấy tự nhủ mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, không cần phải để ý đến nữa, cũng không thể để ý nữa, nhưng cô ấy không thể khống chế được nội tâm của mình, lúc này nghe thấy tin tuần sau là hôn lễ hai người, tim cô ấy rất đau, thật sự rất đau.
Cơ thể Hứa Dinh Dinh khẽ run rẩy, bàn tay đang nắm lấy tay Đường Minh Hạo hơi siết lại, cậu cảm thấy đau đớn, hơi nhíu mày lại nhưng không nói gì.
Bây giờ không cần thiết phải nói gì nữa.
“Xuyên, bộ lễ phục mà anh đặt cho em, em vừa đi xem rồi, thật sự rất đẹp, còn có chiếc nhẫn mà anh đích thân thiết kế cho
em, thật sự rất rất đẹp, em rất thích, đương nhiên điêu khiến em cảm động nhất vẫn là tình yêu của anh dành cho em.” Dương Trà My nhìn sắc mặt Hứa Dinh Dinh thay đổi, trong lòng đắc ý, càng muốn kích thích Hứa Dinh Dinh thêm.
Cô ta hiểu Hứa Dinh Dinh, vì vậy cô ta biết cách làm thế nào để kích thích, đả kích cô.
Bàn tay của Hứa Dinh Dinh lại vô thức siết chặt lại, chặt đến mức Đường Minh Hạo cảm thấy đau đến mức muốn kêu lên,
nhưng cậu lại cảm nhận được sự run rẩy của Hứa Dinh Dinh, sự run rẩy không thể nào khống chế được.
Điều này có thể chứng tỏ, lúc này Hứa Dinh Dinh đang cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt Đường Minh Hạo hơi sáng lên, nhìn Tịch Xuyên, đột nhiên nói: “Ba, bà dì vừa xấu vừa già, mặt vừa đây mụn này là ai vậy?"
Trước nay Đường Minh Hạo vẫn luôn nhạy cảm, khả năng quan sát cũng tốt, cậu nhìn ra được, người phụ nữ ác độc này cố ý muốn kích thích Hứa Dinh Dinh, cố ý chọc tức cô ấy.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn luôn là người biết cách bảo vệ, cậu tuyệt đối không cho phép người khác ức hiếp người thân của mình, mà mẹ Dinh Dinh lại là người thân quan trọng nhất sau mẹ ruột của cậu.
Vì vậy, muốn ức hiếp mẹ Dinh Dinh, phải xem cậu có đồng ý hay không đã.
Đường Minh Hạo cảm thấy tiếng gọi ba này của cậu cũng không xem như thái quá, bởi vì cậu nhìn ra được chú này thích mẹ
Dinh Dinh, mẹ Dinh Dinh cũng thích chú, không, nên nói là mẹ Dinh Dinh rất yêu, rất yêu chú này, nếu đã như vậy, cậu cảm thấy có thể để chú này làm ba nuôi của bọn họ.
Vì vậy, cậu gọi trước một tiếng ba cũng rất bình thường.
Lực sát thương trong câu nói này của Đường Minh Hạo, có thể so với bom nguyên tử, giết Dương Trà My đến mảnh giáp cũng không còn.
Một tiếng ba này đủ để dọa Dương Trà My hồn bay phách lạc.
Hơn nữa còn có câu vừa già vừa xấu, mặt vừa đầy mụn!!
Truyện convert hay : Tổng Tài Hoa Hậu Giảng Đường Ăn Vạ Ta