Chương 1027 Âm lượng Mạc Tử Đơn không cao không thấp, nhưng một câu thông báo của ông ta đã đủ khiến cả phòng khám nổ tung, y tá Hải Niệm là người đầu tiên hoàn hồn, bước lên chúc mừng bác sĩ Giang. Bên phía Ngô Dịch An, mới giây trước còn trợn mắt xem thường bác sĩ Giang, kết quả là ngay giây sau đã bị thông báo của Mạc Tử Đơn trực tiếp vả mặt. Hơn nữa còn là một cú đau điếng người. “Bác… bác sĩ Mạc, ông đến rồi à” Phó giám đốc Ngô xấu hổ đánh tiếng chào hỏi với bác sĩ Mạc, dù có chật vật cỡ nào thì cũng phải nhảy qua chướng ngại này đã, hiện tại ông ta không thể bỏ rơi chính mình được. “Ngô Dịch An, Mạnh Tiệp Dư, hai người đã bị sa thải, lập tức cuốn gói đồ đạc, bàn giao công việc rồi cút đi” Mạc Tử Đơn không thèm để ý tới ông ta mà thẳng thừng thông báo Ngô Dịch An và Mạnh Tiệp Dư đã bị cách chức với gương mặt tối đen như mực. “Bác sĩ Mạc, công việc của tôi ở đây rất tốt, trước giờ tôi cũng rất cố gắng, lần này chỉ xui xẻo trúng phải gian kể của ả đàn bà đê tiện Tô Nhược Hân mà thôi, ông có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy tôi mới là bác sĩ giỏi nhất phòng khám này, tôi sẽ dẫn dắt phòng khám lên một tâm cao mới.” Nghe thấy mình bị sa thải, Mạnh Tiệp Dư vội vàng xuống nước cầu xin Mạc Tử Đơn. “Bác sĩ Mạnh, chứ không phải cô sẽ trở thành tấm gương cho các bác sĩ và y tá nữ trong phòng khám học theo, vì leo lên chức cao hơn, trở thành trưởng khoa mà không tiếc hiến thân cho phó giám đốc Ngô hả? Loại dẫn dắt như vậy, không có thì tốt hơn.” “Bác sĩ Lý, ngày thường tôi đối xử với cô thế nào, sao giờ cô lại bỏ đá xuống giếng? Cô cũng thất đức quá rồi đó.” Mạnh Tiệp Dư nổi giận. “Ha ha, nếu tôi thật sự thất đức như cô nói, vậy cô chính là tổ tông của thất đức rồi. Cô tự đặt tay lên ngực hỏi lòng mình xem, trong suốt hai năm đảm nhiệm chức trưởng khoa khoa cấp cứu, cô đã từng tăng ca lần nào chưa? Có từng tự vấn lòng mình rằng bản thân đã cắt xén bao nhiêu tiền tăng ca của nhân viên trong khoa chưa? Đã không tăng ca còn ăn chặn tiên lương người khác, cô đúng là kẻ thất đức nhất trong số những kẻ thất đức.” “Đúng vậy, bác sĩ Mạnh, cô thật sự rất thất đức đó. Ai chẳng biết quét dọn vệ sinh phòng khám là công việc của dì lao công, thế mà hôm nay cô lại bắt Tô Nhược Hân đi làm công việc đó, bắt Tô Nhược Hân lau nhà thay dì lao công, hành động này của cô chẳng lẽ không phải lấy quyền thế hiếp người sao?” “Đâu chỉ là lấy quyền hiếp người, nguyên nhân chính có lẽ là vì bà lao công kia là người thân của gia đình cô ta, được cô ta mở cửa sau nhét vào sau khi thành công leo lên giường phó giám đốc Ngô. Từ sau khi được nhận vào làm, bà ta chẳng thèm đá động tới mấy việc dọn dẹp vệ sinh vừa bẩn vừa mệt kia, còn kiêu căng hơn cả bác sĩ và y tá chúng ta nữa. “Đúng thế, cô ta không muốn người thân của mình làm mấy việc bẩn thỉu nặng nhọc này nên mới bắt Tô Nhược Hân làm thay, đúng là thiếu đạo đức.” “Vầy còn chưa tính là gì, tệ nhất là… cô ta bảo Tô Nhược Hân xuống kho hàng nhập một trăm thùng nước muối sinh lí và glucose. Nhưng hơn một trăm thùng mà lại bắt Tô Nhược Hân dọn vào kho một mình, hơn nữa còn không được phép thiếu dù chỉ một thùng, thiếu thùng nào, Tô Nhược Hân phải đền thùng đấy. Sau đó, vi diệu hơn nữa là cô ta còn ép Tô Nhược Hân lau nhà thay người thân của mình, thật sự quá thiếu đạo đức. “ Nghe thấy vậy, mặt mày Mạc Tử Đơn lập tức tối đen như mực, cất bước đi nhanh về phía Mạnh Tiệp Dư: “Cô bắt Tô Nhược Hân đi dọn hàng?” Tổ tông mà ông ta chỉ hận không thể quỳ xuống cúng bái lại bị chính người của ông ta bắt nạt thê thảm như vậy. Lúc trước ông ta cũng từng nghe đồn Mạnh Tiệp Dư bắt Tô Nhược Hân dọn bãi nôn – công việc đáng lẽ phải do công nhân vệ sinh làm. Giờ ông ta mới vỡ lẽ, Mạnh Tiệp Dư không chỉ bắt nạt Tô Nhược Hân mỗi lần đó, mà còn rất nhiều lần khác.