Chương 1083 “Nếu chữa khỏi bệnh sẽ được thưởng ngay ba mươi tỷ đồng, chưa tính phí chẩn đoán nữa đấy.” Chuông điện thoại rung lên một tiếng, đồng nghiệp gửi tin nhắn đến. Tô Nhược Hân nhìn vào màn hình thì thấy không chỉ có thông tin liên lạc mà quả thật còn có tiền thưởng là ba mươi tỷ đồng. Cô liếc nhìn số điện thoại liên lạc và trực tiếp gửi một tin nhắn đi. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ “tôi trị được”. Đơn giản và súc tích, người dân nước Z đều có thể hiểu được. Cứ xem thử trước rồi nói sau. Một lúc sau, có người phản hồi cho cô: “Bây giờ cô có thời gian không? Có thể hẹn thời gian gặp mặt không?” Tô Nhược Hân hiểu đối phương đang muốn kiểm †ra xem cô có năng lực thật sự hay không. Nếu cô nói rằng Hạ Thiên Tường là do cô cứu thì không biết đối phương sẽ phản ứng thế nào. Cô nghĩ chắc chắn họ sẽ không kiểm tra cô nữa. Đối phương nhất định sẽ đối xử với cô giống như Mạc Tử Đơn, nóng lòng mong muốn đề bạt cô. Tuy nhiên, đối phương hoàn toàn không biết năng lực của cô. “Bây giờ tôi không có thời gian! Buổi trưa đi. Sau khi tôi tan ca vào buổi trưa thì có thể hẹn gặp một lát” “Cô làm việc ở đâu? Tôi sẽ tới đó gặp cô.” Tô Nhược Hân lập tức gửi địa chỉ của phòng khám và thời gian tan ca buổi trưa. Quả nhiên, khi cô vừa rời khỏi phòng khám sau giờ làm thì một người phụ nữ đã tới trước mặt chào đón cô: “Cho hỏi ai là cô Tô vậy?” Tô Nhược Hân không ngờ đối phương lại đúng giờ như vậy. Xem ra người này đang rất sốt ruột tìm bác sĩ có thể chữa bệnh. “Là tôi.” “Là cô ấy.’ Hải Niệm đẩy Tô Nhược Hân đến trước mặt người phụ nữ kia: “Chị định mời cô Tô của chúng tôi chẩn đoán bệnh đúng không?” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu của phòng khám: “Đây là phòng khám của Mạc Tử Đơn sao?” “Đúng vậy. Đây là chuỗi phòng khám của bác sĩ Mạc.” “Thì ra là do bác sĩ Mạc đứng tên! Thế thì thôi vậy, thật sự xin lỗi cô! Tôi còn có việc khác phải làm nên đi trước đây.” Người phụ nữ vừa nói xong liền xoay người rời đi. Dáng vẻ đó rõ ràng cho thấy sau khi nghe thấy tên của bác sĩ Mạc, người đó không còn hứng thú với Tô Nhược Hân nữa. Hải Niệm vội vàng tiến lên và ngăn cô ta lại: ‘Lế nào đó là căn bệnh mà ngay cả bác sĩ Mạc cũng không thể chữa trị được?” Tuy y †á Hải Niệm cảm thấy ở thành phố T, nếu đó là căn bệnh mà chỉ Mạc Tử Đơn mới chữa trị được thì gần như người đó cũng sẽ không sống được mấy ngày nữa, nhưng cô ta không tin rằng Mạc Tử Đơn không thể chữa khỏi bệnh cho đối phương. Bởi vì khi đối phương nhắc tới Mạc Tử Đơn thì phản ứng hơi dữ dội và chỉ thuận miệng hỏi cho có. Ngoài ra, đối phương cũng rất khinh thường Tô Nhược Hân cho nên cô ta mới truy hỏi tới cùng. Mạc Tử Đơn đã tuyên bố rằng khi Tô Nhược Hân trở lại, mọi người nhất định phải chăm sóc Tô Nhược Hân thật tốt và tuyệt đối không để Tô Nhược Hân chịu thêm một chút uất ức nào nữa. Bằng không, nếu ông ta biết được người nào tiếp tục ức hiếp Tô Nhược Hân, thì điều người đó phải chịu không chỉ đơn giản là rời khỏi cương vị công tác mà chắc chắn sẽ có hình phạt nghiêm khắc hơn cả từ chức. Không ngờ y tá Hải Niệm chỉ thuận miệng hỏi mà người phụ nữ kia lại gật đầu: “Đúng vậy. Bác sĩ Mạc đã xem qua và dứt khoát lắc đầu.”