Chương 1086 Nếu bây giờ gặp phải “sát thủ” gì đó thì cô đã tiêu đời từ lâu rồi. Mãi tới khi chiếc xe dừng lại thì Tô Nhược Hân vấn chưa thức dậy. Cuối cùng chị Vũ đánh thức Tô Nhược Hân: “Cô Tô! Tới nơi rồi. Sau khi xuống xe, chẩn đoán bệnh và kê đơn thuốc thì cô có thể nghỉ ngơi.” Tô Nhược Hân mở mắt ra. Lúc xuống xe và chưa kịp đứng vững, cô đã nhìn thấy trong di động của mình, các bác sĩ và y tá ở phòng khám đang nhắc nhở cô đừng phô trương, bởi vì bây giờ mọi người đều biết rằng Mạc Tử Đơn đã từng khám bệnh cho đối phương rồi. Mạc Tử Đơn còn không thể làm được, huống chi cô chỉ là một thực tập sinh. Tô Nhược Hân nghiêm túc đọc toàn bộ lời nhắc nhở từ các đồng nghiệp của mình và đi theo chị Vũ vào viện điều dưỡng trước mặt. Đây là một viện điều dưỡng nằm ở khu vực ngoại ô thành phố T. Môi trường trong lành, tràn ngập hoa cỏ và cây cối khiến người ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Đây là nơi thích hợp nhất để tĩnh dưỡng và chữa bệnh tâm thần. Tô Nhược Hân vừa đi vừa hỏi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi? Có phải từng gặp chuyện gì kích động không?” Cô đã ngủ đủ trên xe rồi nên muốn tranh thủ lúc này để hỏi thăm, lát nữa gặp bệnh nhân cũng sẽ dễ dàng chẩn đoán bệnh và kê đơn thuốc phù hợp. “Đó là một cô gái hai mươi mấy tuổi. Về chuyện có từng chịu kích thích gì hay không thì hình như là có, nhưng người nhà bệnh nhân vẫn luôn giữ bí mật tình hình cụ thể” Tô Nhược Hân sửng sốt và dừng bước: “Có lẽ sự kích thích đó chính là nguyên nhân khiến tinh thần cô ấy bất thường như bây giờ. Lát nữa gặp mặt, chị có thể nhờ người nhà tường thuật lại câu chuyện để tôi kê đơn thuốc không?” “Chuyện này…” Chị Vũ do dự một hồi rồi nói: “Cô hãy nói với người nhà cô ấy đi.” Tô Nhược Hân hiểu rằng chắc chắn sự việc đã kích thích cô gái không tiện nói ra. Tuy nhiên, bọn họ không nói cũng là điều dễ hiểu, bởi vì họ không muốn kể lại cảnh tượng đã kích động cô gái nữa. “Được, để tôi hỏi” Tô Nhược Hân gật đầu. Với tư cách là bác sĩ, cô nhất định phải hỏi rõ ràng về nguyên nhân phát bệnh của bệnh nhân, nếu không sẽ rất khó kê đúng thuốc. Vừa bước vào cổng viện điều dưỡng thì lập tức có người chào đón họ: “Chị Vũ, chúng ta cứ việc đưa người vào là được. Nếu chẩn đoán đúng thì sẽ có tiền thưởng, còn chẩn đoán không tốt cũng sẽ được một triệu rưỡi, lát nữa cô hãy tới đây nhận tiền.” “Được. Cảm ơn!” Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra tại sao chị Vũ lại vồn vã tìm bác sĩ cho bệnh nhân như vậy. Hóa ra bệnh nhân có khỏi bệnh hay không thì cô ta đều được nhận tiền. Không thể không nói rằng bệnh nhân kia là một người vô cùng giàu có và hào phóng. Tuy nhiên, khi nghĩ đến chuyện mà cô gái kia có thể đã gặp phải thì Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra. Tô Nhược Hân đi theo y tá dẫn đường xuyên qua một hành lang thật dài. Khi chuẩn bị bước vào một tòa nhà nhỏ tách biệt ở phía trước, cô chợt nghe thấy tiếng hét chói tai từ tòa nhà phía sau. Tiếng khóc vang vọng khắp khu vực ngoại ô và đối lập với sự im lặng như tờ, tạo nên một cảm giác gai người khó hiểu. Nhưng âm cuối của tiếng kêu đó vẫn chưa dứt hẳn. Từ trong tòa nhà nhỏ đối diện truyền đến tiếng kêu còn thê lương hơn trước: ‘Buông, buông ral Không cần… Đừng… Tiếng kêu đầy sợ hãi này khiến Tô Nhược Hân đột nhiên dừng bước, sau đó đứng yên tại chỗ và không thể động đậy.