Chương 1088 “Hay là cô ta đã biết chị mắc bệnh này từ trước rồi?” Cho nên chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên. Chị Vũ nhất định đã bị lừa. “Chậc! Ngay cả con trai và con gái của tôi cũng không biết bệnh tình của tôi, chỉ có chồng tôi biết chuyện này thôi. Vì vậy cô Tô không thể biết từ trước được. Tôi đảm bảo hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy. Thế thì làm sao cô ấy biết được bệnh của tôi?” Chị Vũ nói với giọng điệu rất chắc chắn. Nữ y tá vẫn không tin: “Nhưng trông cô ta không giống một người có thể chữa bệnh. Mới vừa nghe thấy tiếng hét mà cô ta đã sợ hãi rồi.” Cô ta nói xong và nhìn Tô Nhược Hân một lần nữa. Chị Vũ cũng nương theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía trước. Kết quả là vừa nhìn sang thì hai người đều đồng loạt giật mình. Chị Vũ mở lời: “Cô ấy đâu có bỏ chạy? Chẳng phải cô ấy đã quay lại rồi sao?” Tô Nhược Hân thật sự đã trở lại. Lúc chạy đến cổng và nhìn chiếc xe Bugatti màu đen đang đậu trong bãi đậu xe, cô hơi hoảng sợ. “Chị Vũ! Tôi hơi mệt, có thể quay lại vào hôm khác được không?” Sau khi xác nhận chiếc xe kia là của Hạ Thiên Tường, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp Hạ Thiên Tường ở một nơi như vậy. Cô thật sự không biết nếu lát nữa thật sự gặp anh thì cô phải đối mặt với anh như thế nào? Trước khi xuống xe, cô chỉ biết đại khái là có một chiếc xe đang đậu ở vị trí đó, nhưng cô không nhìn kỹ. Đến khi nghe thấy tiếng la hét của Hạ Thiên Hương, cô mới nhận ra chiếc xe màu đen ngoài cổng có thể là xe của Hạ Thiên Tường. Kết quả là vừa lao ra ngoài thì đúng như vậy thật. “Chậc! Tôi đã nói rồi mà. Tuổi còn trẻ như vậy tuyệt đối không thể trị bệnh cứu người. Chị lại khăng khăng muốn dẫn cô ta đến đây. Bây giờ chẳng phải cô ta vừa nghe thấy tiếng la hét của bệnh nhân đã lộ tẩy rồi sao? Cô ta vốn dĩ không biết chẩn đoán bệnh đâu. Cút đi! Có thể cút xa chừng nào thì cút xa chừng ấy!” Nữ y tá lạnh lùng nhìn Tô Nhược Hân. Ban đầu cô ta không hề để ý tới Tô Nhược Hân. Nếu không phải chị Vũ đã đưa cô đến đây thì có lẽ cô ta đã sớm đuổi người đi rồi. Bây giờ Tô Nhược Hân lại phản ứng thế này cho nên cô ta dứt khoát không nể mặt nữa. Sắc mặt chị Vũ nhất thời trở nên hơi lúng túng. Dù sao cũng là người mà cô ta đưa tới đây, vậy nên cô ta tiến lên một bước, nắm lấy tay Tô Nhược Hân và thấp giọng hỏi: “Cô Tô! Rõ ràng chính cô muốn tới đây, cô cũng không hề nói mình mệt, dọc đường trông cô cũng rất bình thường. Nhưng đến khi sắp khám và chữa bệnh thì cô lại nói rằng cô mệt mỏi nên không muốn khám bệnh nữa. Chẳng phải cô đang muốn hại tôi sao? Người nào không biết chuyện còn tưởng rằng tôi tham lam một triệu rưỡi tiền phí giới thiệu kia đấy! Nhưng rõ ràng tôi đã không muốn cô đến đây, là do cô chủ động chẩn đoán bệnh cho tôi, sau đó nói rằng nhất định phải tới đây mà! Lẽ nào cô vốn dĩ không biết chữa bệnh sao? Cô muốn gạt tôi tới đây chỉ để lừa tiền thôi sao?” Chị Vũ càng nói càng tức giận nên nói năng hơi lộn xộn. Tô Nhược Hân quay đầu liếc nhìn chiếc xe Bugatti màu đen cách đó không xa. Không phải cô không biết trị bệnh, cũng không phải cô muốn lừa tiền, chỉ là bây giờ cô hơi lo sợ nếu nhìn thấy Hạ Thiên Tường. Đó là loại cảm giác sắp tới nhà thì đâm ra nhút nhát. Càng tới gần càng trở nên hoảng loạn. Đúng vậy. Lúc này, trái tim cô đang bối rối và hỗn loạn. Khi biết người mà cô tới chữa trị chính là Hạ Thiên Hương và tình trạng hiện giờ của Hạ Thiên Hương vô cùng nghiêm trọng, cô lại càng cảm thấy áy náy. Lẽ ra cô không nên rời bỏ anh khi anh cần cô nhất. Cô nên tin tưởng anh.