Chương 1129 Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy kiên quyết, không cho ai phản bác lại. Nếu Phương Tấn ở đây thì nhất định anh ta sẽ hết hồn. Vì cô là người đầu tiên dám nói năng như thế với Hạ Thiên Tường. Từ trước đến giờ toàn là Hạ Thiên Tường bác bỏ lời người khác, còn bây giờ Tô Nhược Hân lại nhất quyết không nghe lời anh. Sau đó, cô tiếp tục đặt bàn tay nhỏ bé lên nút áo của Hạ Thiên Tường và cởi nút thứ hai… nút thứ ba… Chiếc sơ mi đen được cởi từng nút một làm mùi máu tỏa ra, Tô Nhược Hân bỗng giật mạnh, gắt gỏng banh áo sơ mi đen của Hạ Thiên Tường ra. Hạ Thiên Tường hiếm khi mặc sơ mi đen, trong trí nhớ của cô gần như lúc nào anh cũng mặc sơ mi trắng. Lúc anh mới xuống máy bay cô đã thấy ngờ ngợ ở đâu rồi, lúc này mới sực nhận ra màu áo sơ mi anh quá khác thường. Khoảnh khắc mở áo anh ra, cuối cùng cô cũng biết vì sao Hạ Thiên Tường lại mặc sơ mi đen. Máu. Băng đang rướm máu. Thật ra máu đã nhuộm đỏ sơ mi anh từ lâu rồi. Chẳng qua là vì áo màu đen nên nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng đó là do ướt mồ hôi mà thôi. “Ai làm anh bị thương?” Tô Nhược Hân nhẹ tay dần, ban đầu rõ ràng cô tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đến tận khi châm chậm mở ra, cô lại vừa tức giận vừa sợ sẽ làm Hạ Thiên Tường bị đau. Đã bị thương ra nông nỗi này rồi lại còn uống rượu ăn xiên thịt với cô, thậm chí còn bế cô vào trong lúc xuống máy bay. Trong khi vết thương kiểu này chỉ cần động đậy một chút thôi là đau rồi. Mà hình như cô chưa thấy anh nhíu mày dù chỉ một phút giây nào. “Là Thiên Hương, nhưng con bé không cố ý.” Nếu là người khác thì đời nào làm anh bị thương được. Nghe là Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân tức thì không nói nên lời, cùng lúc đó cô cũng nhớ ra sở dĩ Hạ Thiên Tường giữ cô ở lại phòng khám kiểm tra là vì sau khi Hạ Sâm đ ến chỗ Hạ Thiên Hương, anh tới thì mới xảy ra chuyện. “Không đi bệnh viện sao?” Vết thương rất sâu, nhìn dấu vết chắc chắn là bị tấn công đột ngột, vì quá bất ngờ, Hạ Thiên Tường cũng không đề phòng nên đã trúng chiêu. “Tay nghề của bác sĩ ở viện điều dưỡng cũng được nên thôi.” “Còn chảy máu mà bảo cũng được?” Tô Nhược Hân nhíu mày, bình tĩnh nhìn vết thương của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh mấy tuổi rồi, anh không thể cẩn thận hơn được à?” “..” Anh uống thuốc rồi nhưng tưởng cô không phát hiện thôi, nên đó giờ anh luôn cẩn thận mà. “Bị thương ăn xiên thịt thì thôi, đằng này anh còn uống rượu, thậm chí còn… còn…’ Nhớ tới việc được Hạ Thiên Tường bế đi, Tô Nhược Hân đỏ mặt. “Còn sao?” Ngặt nỗi trai thẳng Hạ Thiên Tường không hề nhận ra Tô Nhược Hân không thốt nên lời là vì mắc cỡ, còn hỏi lại một câu. “Sau này không cho bế em nữa.” “Cái này thì không được.” Không ăn xiên thịt cũng được, không uống rượu cũng được nốt, bị chửi anh cũng chả ý kiến. Nhưng không ôm cô thì không được, anh không đồng ý. “Hạ Thiên Tường, anh không muốn sống nữa đúng không?”