Chương 1134 Bị thương còn thể hiện, có đôi lúc người đàn ông này không biết quan tâm bản thân, cứ như không biết đau vậy. “Quen rồi” Hai từ nhẹ nhàng lại khiến Tô Nhược Hân càng đau lòng hơn. Nhớ đến trên người anh đầy những vết sẹo, không biết đã bị thương bao nhiêu lần mới có như vậy, chắc chắn lần nào cũng rất đau. “Hạ Thiên Tường, từ giờ trở đi, anh phải biết tự bảo vệ bản thân, không được để bị thương nữa.” “Ừ”” Anh nắm lấy tay cô, không được ôm vậy nắm tay cô cũng được. “Hạ Thiên Tường, anh nằm xuống từ từ để em châm cứu cho anh.” Tuy anh nói anh không sợ đau song cô lại không nỡ để anh đau. Lươn vẫn chưa đưa đến nên chưa thể băng bó, cô dùng cách khác để giảm đau cầm máu cho anh. “Em đỡ anh nằm xuống.” Kết quả, Hạ Thiên Tường trước giờ đều là trai thẳng giờ lại như một người đẹp. cần đỡ… “Vậy thôi, em đi lướt điện thoại cũng được.” Tô Nhược Hân nói vậy rồi cầm điện thoại thật. Sau đó giây tiếp theo, điện thoại đã bị anh ném đến một góc rất xa trên ghế sô pha: “Châm cứu.” Rồi Hạ Thiên Tường nằm xuống, nhưng là nắm tay cô chậm rãi nằm xuống. Anh nằm xuống hơi hở ngực ra, tuy có vết thương nhưng làm da màu lúa mạch kia khiến câu đầu tiên Tô Nhược Hân nghĩ đến là “đẹp đến mức có thể ngắm thay cơm”. Với vẻ đẹp Hạ Thiên Tường có dùng từ người đẹp để hình dung cũng không quá. Ít nhất lúc này, cô nhìn thôi cũng sắp ch ảy nước miếng. Cô rất thích cơ bắp săn chắc của anh, cảm giác lúc sờ cực đã, và vì sờ sướng nên cô vô cùng thích véo anh. Chỉ nhìn hai lần xong Tô Nhược Hân không nhìn Hạ Thiên Tường thế nữa. Gô xoay người mở túi của mình ra, sau đấy đưa †ay vén toàn bộ áo sơ mi của Hạ Thiên Tường lên. Có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ miệng vết thương. Tuy còn cách lớp băng gạc, nhưng băng gạc dính máu càng cảm nhận được vết thương đau đớn. Tô Nhược Hân hít sâu một hơi: “Hạ Thiên Tường, em bắt đầu đây.” Tiếp theo, tay cô liên tục châm kim bạc xuống. Lần trước anh bị thương, cô cũng chữa khỏi cho anh bằng cách châm cứu. Thế nên, Hạ Thiên Tường đã rất quen với cách châm cứu của Tô Nhược Hân. Mười mấy cây kim được cố định quanh vết thương, nhằm mục đích cầm máu giảm đau. Chỉ trong chốc lát, cơn đau kia đã dần biến mất. Sắc mặt Hạ Thiên Tường cũng thoáng tốt hơn đôi chút. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có điều bàn tay to đang nắm tay Tô Nhược Hân kia làm thế nào cũng không chịu buông ra. “Nhược Hân, ngày mai anh sẽ giao Thiên Hương cho em” “Yên tâm đi, chờ lúc em quay lại, em bảo đảm ý thức cô ấy sẽ tỉnh táo, ít nhất thoạt nhìn cũng giống người bình thường.” Không còn la hét lung tung, tức giận là đập phá đồ đạc bừa bãi nữa. “Em vẫn muốn gặp người kia à?” “Đương nhiên, chờ lát nữa bôi thuốc với băng bó cho anh xong, em muốn gặp ông ta.”