Chương 1145 Sau đó, cô thắt dây an toàn vào, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Hạ Thiên Tường. Cô không nói gì. Hạ Thiên Tường cũng không lên tiếng. Sáng sớm nên đường lớn ít xe, người cũng ít. Mỗi lần đều lái xe một đoạn ngắn mới có thể thấy những cụ già đang chạy bộ buổi sáng và những công nhân vệ sinh môi trường đang quét dọn vệ sinh. Mặt trời còn chưa mọc nhưng cũng không thể che giấu sự trong lành đang tràn ngập trong không khí. Một lúc lâu sau, Tô Nhược Hân đột nhiên nói: “Có đến kịp biệt thự Bán Sơn không?” “Hả?” Hạ Thiên Tường quay đầu liếc nhìn Tô Nhược Hân. Sáng nay cô cư xử vô cùng ngoan ngoãn khiến anh có chút bối rối. Đây là muốn bắt kịp máy bay sao? Bởi vì từ thành phố T đến “Tình Đạt”, đầu tiên là máy bay, sau đó là xe địa hình. Anh phải đảm bảo rằng Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương sẽ đến “Tình Đạt” trước khi trời tối, nếu không anh sẽ lo lắng. “Để em nhìn bà ta một chút là được rồi.” Sau đó, cô sẽ biết chuyện gì đang xảy ra với Lục Diễm Chỉ, chất gây nghiện sẽ không dễ cai như vậy. Mặc dù Hạ Thiên Tường vừa nói muốn đưa Lục Diễm Chi đến trại cai nghiện, nhưng cô biết cho dù anh trách móc Lục Diễm Chỉ vì đã làm tổn thương Hạ Thiên Hương thế nào, nhưng trước sau gì Lục Diễm Chi vẫn là mẹ anh, không phải đến bước đường cùng thì anh sẽ không đưa Lục Diễm Chi đến trại cai nghiện. Bởi vì đưa đến nơi như vậy thì mọi người sẽ nhanh chóng biết được tình trạng của Lục Diễm Chi bây giờ, không thể giấu được. Hạ Thiên Tường liếc nhìn thời gian: ‘Không cần.” Chỉ dựa vào sự ác ý của Lục Diễm Chi dành cho Tô Nhược Hân, anh đã không muốn Tô Nhược Hân phụ trách bất cứ thứ gì của Lục Diễm Chi, Lục Diễm Chi bà ta không xứng. Tô Nhược Hân lại năm lấy lấy bàn tay to lớn của người đàn ông một cái: “Thật ra, bà ta cũng là người bị hại.” Sự khống chế mà Hạ Sâm gây ra cho Lục Diễm Chỉ bao lâu nay đã khiến cuộc sống bà ta trở nên méo mó. Sau đó lại đột nhiên gặp được một người đàn ông với khuôn mặt minh tinh như Liêu Diên, chỉ cần là một người phụ nữ nào hơi bình thường đều sẽ nghiện. Huống chỉ lại là một người phụ nữ quanh năm quạnh quế đàn ông như Lục Diễm Chỉ. Chỉ cần Liêu Diên nói thêm một chút lời ngon tiếng ngọt thì chắc chắn Lục Diễm Chi sẽ gục ngã. Sự trống rỗng cô đơn đã tạo nên một Lục Diễm Chỉ bi3n thái, nhưng nói cho cùng thì thật ra là lỗi của Hạ Sâm. Hạ Thiên Tường do dự một lúc, mặc dù đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, nhưng tay cầm vô lăng hơi xoay nhẹ, đồng thời, tốc độ xe cũng giảm xuống đáng kể. Cho nên, mặc dù anh chưa nói gì nhưng Tô Nhược Hân cũng biết sự lựa chọn của anh: “Hạ Thiên Tường, chỉ cần để em nhìn bà ta một chút là được rồi. Sau đó chúng ta sẽ đến sân bay, nếu là máy bay riêng thì vẫn kịp.” Cô cũng không hỏi sẽ đi chuyến bay nào, nhưng tình hình hiện giờ của Hạ Thiên Hương đã không thích hợp để đi máy bay bình thường nữa. Cho nên Tô Nhược Hân dứt khoát đoán rằng Hạ Thiên tường sẽ chuẩn bị máy bay riêng vì cô và Hạ Thiên Hương. Vậy thì cô đến trễ một chút thật ra cũng không có vấn đề gì. Điểm khác biệt duy nhất là thời điểm đến “Tình Đạt” vào buổi tối sẽ muộn hơn một chút mà thôi. Nhưng đối với Hạ Thiên Hương thì không chênh lệch lắm. Nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, rốt cuộc Hạ Thiên Tường cũng xoay tay cầm vô lăng, đi thẳng đến biệt thự Bán Sơn. Tình huống Lục Diễm Chỉ bây giờ đã không thích hợp đến những nơi công cộng, thật ra cũng không khá hơn bao nhiêu so với Hạ Thiên Hương. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu nên không có mấy người phát hiện, nhưng lâu ngày thì khó tránh khỏi sẽ không bị người ta bắt bóng bắt gió đoán được điều gì đó.