Chương 1150 Tô Nhược Hân với tay kéo tay anh: “Em lái xe nhé, được không?” Sau khi thi xong bằng lái xe xong, tối hôm qua cô mới lái xe một lần, suýt chút nữa bị tai nạn mất mạng. Đột nhiên, cô nghĩ đến chiếc xe đua hào nhoáng đó: “Chiếc xe đó, còn tốt không?” “Vẫn ở bãi đậu xe dưới đất trên đường Di Phong.” Hạ Thiên Tường khẽ nói, giống như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra vậy, chiếc xe đua mà Tô Nhược Hân bỏ lại trên đường cũng vẫn ổn. “Thiên Tường, em lái xe nhé.” Thấy Hạ Thiên Tường vẫn đang đi về phía ghế lái, Tô Nhược Hân chỉ có thể đuổi theo anh, muốn giữ chặt anh lại và khuyên nhủ anh. “Anh lái.” “Nhưng em muốn lái xe. Em đã biết lái xe rồi nhưng còn chưa được lái đã ghiền đâu.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra nồng nặc trên người Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy lo lăng. Anh đã nghe thấy tất cả những gì Lục Diễm Chi nói. Thực ra, khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường xuất hiện sau lưng Lục Diễm Chi, cô có thể ngăn cản bà ta nói ra. Nhưng cô đã không làm thế. Cô quá muốn biết câu trả lời. Nhưng nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường lúc này, chỉ sợ những gì Lục Diễm Chi nói đều là sự thật. Anh không thể muốn cô. Đây là kết luận duy nhất cô nhận định ngay bây giờ. Còn lý do, có lẽ chỉ có Hạ Thiên Tường và Lục Diễm Chỉ biết rõ nhất. “Anh lái xe.” Nhưng Hạ Thiên Tường lại khăng khăng nhất quyết lái xe. Tô Nhược Hân bĩu môi: “Ngang ngược.” Còn gia trưởng. Nhưng dù cô có phản đối cũng vô ích, Hạ Thiên Tường vẫn ngồi vào ghế lái. Nhìn thời gian, Tô Nhược Hân biết tranh cãi cũng vô dụng, nếu người đàn ông này đã cố chấp thì mười con bò cũng không kéo đi được, cô đành phải ngồi vào ghế phụ. Chiếc Bugatti khởi động. Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn về nhà họ Cận ở phía xa, nếu như không phải là không có thời gian thì cô rất muốn đến gặp ba nuôi, mẹ nuôi và cả bé cưng Cận Dĩnh nữa. Nhưng bây giờ, thời gian thực sự không cho phép. Xe chạy một mạch đến sân bay, Hạ Thiên Tường vẫn nhìn thẳng về phía trước, Tô Nhược Hân thì cứ nhìn sườn mặt anh, nhìn anh không chút che dấu. Thế nhưng biết là vậy, Hạ Thiên Tường lại không có chút phản ứng nào cho đến khi xe tiến vào bãi đậu xe và dừng lại. Rốt cuộc Tô Nhược Hân cũng không nhịn được nữa: “Hạ Thiên Tường, anh không có lời gì muốn nói với em sao?” Lúc này Hạ Thiên Tường mới quay đầu lại: Nhược Hân, em tin anh hay là tin bà ta?” Từ “bà ta’ đương nhiên là chỉ Lục Diễm Chi. Bây giờ thậm chí gọi mẹ anh còn không muốn, càng không muốn nhắc tới tên của Lục Diễm Chỉ. Trong giọng điệu của anh không có chút bi thương nào, chỉ là rất bình tĩnh hỏi một câu như vậy, nhưng Tô Nhược Hân rõ ràng cảm nhận được một loại bi thương từ câu nói này.