Chương 1211 “Không đâu, Thiên Hương rất sạch sẽ.” “Anh…” Hạ Thiên Hương bỗng chốc dựa vào vai Hạ Thiên Tường: “Anh, lồng ngực anh dành cho chị dâu, về sau một bờ vai anh phải giữ lại cho em đó.” Hạ Thiên Hương khe khẽ nói, môi cô ta cuối cùng cũng lộ ra nụ cười lâu ngày mới xuất hiện. “Được” Máy bay không chút tiếng động, Tô Nhược Hân ngủ rất sâu. Tối qua ngủ muộn, sáng nay phải dậy sớm, cả ngày vì lo lắng nên Tô Nhược Hân không ngủ được, giờ phút này cô ngủ ngon ơi là ngon, đến mức khiến cho Hạ Tam đi theo tự hỏi, chẳng biết từ bao giờ anh Hạ đã biến thành thuốc ru ngủ Tô Nhược Hân, chỉ cần chạm vào anh Hạ là cô lăn ra ngủ. Tô Nhược Hân được đặt nhẹ nhàng lên giường lớn ở khách sạn, cô co mình lại rồi tiếp tục ngủ. Hạ Thiên Tường đắp chăn cho cô, anh xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân một cái rồi lúc này mới bất đắc dĩ ngồi vào một bên ghế salon, cầm laptop lên bắt đầu công việc bận rộn. Thực tế, khi xuất phát từ thành phố T anh vẫn luôn bận rộn, dù là ở trên máy bay, tay anh vẫn không dừng chuyển động. Hiện tại càng phải tăng tốc, nhân lúc Tô Nhược Hân ngủ, anh muốn dốc hết sức xử lý một phần công việc. Sau đó, chờ đến khi Tô Nhược Hân tỉnh dậy, anh có thể dành trọn thời gian để ở bên cô rồi. Nghe tiếng hít thở đều đặn, động tác tay của Hạ Thiên Tường càng nhanh hơn. Vách tường trong phòng phản chiếu dư ảnh mười ngón tay anh nhấp nhô. Đến tận khi trò sắp sáng rõ, Hạ Thiên Tường mới gập laptop lại rồi vào toilet. Anh không mắc chứng sợ độ cao. Cho nên anh dám tắm. Tắm rồi đi ngủ. Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng ôm chầm cô gái nhỏ đang say ngủ vào lòng. Thân thể cô mềm mại như nước. Anh vừa kề sát, cô bắt đầu tìm một tư thế thoải mái cuộn tròn trong lòng anh, giống như bao đêm hai người ở bên nhau từ trước đến giờ. Nương theo bóng đêm ngoài cửa sổ, Hạ Thiên Tường lắng lặng nhìn cô gái tựa con mèo nhỏ trong lòng mình, nếu anh không biết rõ năng lực của cô lớn đến đâu, nếu Hạ Tam theo sát Tô Nhược Hân hai ngày nay không kể hai năm rõ mười những “chiến tích” của cô cho anh nghe thì anh chắc chắn sẽ xem cô thành cô bé ngoan ngoãn nghe lời nhất. Nhịn. Nhịn ý nghĩ muốn hôn cô, Hạ Thiên Tường nhắm hai mắt lại. Thành ra Tô Nhược Hân ngủ đầu tiên và cũng là người cuối cùng tỉnh giấc. Trái tim căng thẳng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng thư giãn, cô ngủ một cách say sưa. Nhưng Tô Nhược Hân bị hôn đến tỉnh. Bởi người nào đó thật sự nhịn không nổi. Nhịn từ tối hôm qua đến hừng đông. Rồi từ hừng đông đến giữa trưa. Nhịn nữa là nhịn đến tối luôn. Khoảnh khắc Tô Nhược Hân mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông ở ngay trước mắt cô. Mới đầu, Tô Nhược Hân dưới cơn buồn ngủ còn hơi ngẩn ra, sau đó cô mơ màng hỏi Hạ Thiên Tường: “Mấy giờ rồi?” Dường như cô ngủ rất lâu. Tiếp đó, Tô Nhược Hân quay đầu, nhìn ánh mặt trời ấm áp xuyên qua lớp rèm cửa sổ.