Chương 1229 “Anh đừng có mơ.” Cô còn ngồi chưa đã, khu Z vào tháng tám, mặt trời vừa lên tỏa nắng ấm áp xuống thân mình, cộng thêm việc Hạ Thiên Tường lái xe chậm, thế nên người ngồi trên xe moto không bị gió thổi thật sự là một cảm giác hưởng thụ. Vừa hay trước mặt lại là ngã tư, Hạ Thiên Tường chỉ đành hỏi lại một câu: “Em muốn đi đâu?” Chắc chắn nói được làm được, mọi thứ đều nghe theo lời của bạn gái. Tô Nhược Hân căn môi, cô nhìn Hạ Thiên Tường từ đầu đến chân một lượt rồi nói: ‘Dạo phố…” “..” Hạ Thiên Tường đang định quẹo phải đi đến Mộc Phong Thố nghe được hai từ dạo phố thì lái thẳng, đi đến con đường thương mại phồn hoa nhất. Suốt cả chặng đường bím tóc của cô gái bị gió thổi bay, thỉnh thoảng lại chạm lên mặt của Hạ Thiên Tường, mang theo cảm giác ngưa ngứa mềm mại, nhiều hơn cả là sự thoải mái. Dây tua rua trên tay lái tung bay theo gió, khiến Tô Nhược Hân đang ngồi trên xe moto có một cảm giác mình đang bay lượn. Trời xanh mây trắng, trên đỉnh núi tuyết cách đó không xa là tuyết trắng, giữa núi là khung cảnh cây cối xanh tươi, chắc chắn là một cảnh tượng đẹp đế không có ngôn từ nào có thể miêu tả được. Đúng vậy, đây là khu Z, chỗ nào cũng là cảnh đẹp. Một khúc quẹo, một cái ngoái đầu nhìn lại cũng có thể khiến bạn quyến luyến. Đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đây chính là khu Z nổi bật văn hóa dân tộc, kiến trúc thu hút Tô Nhược Hân, chỉ thấy nhìn thôi là chưa đủ. Phong tục của người dân ở đây thu hút Tô Nhược Hân, mà hai người trên chiếc xe mô tô càng thu hút người dân ở khu Z hơn, bởi lẽ liên tục có người dừng lại nhìn về phía hai người đang đi. Người đàn ông đẹp trai, còn người con gái thì xinh đẹp, tổ hợp trai xinh gái đẹp luôn là thứ thu hút ánh nhìn của người khác nhất. “Hạ Thiên Tường, anh không được nhìn về phía đó nữa” Tô Nhược Hân nhận ra có một cô gái đang rất e thẹn nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường, thế nên cô hơi tức giận. “Không được nhìn về phía đó?” Ngày hôm nay độ cong trên khóe môi Hạ Thiên Tường, người vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước xe, mỗi lúc một tươi hơn. Lúc này Tô Nhược Hân mới nhận ra Hạ Thiên Tường không hề nhìn về phía của cô gái kia. Ờm, anh vẫn luôn lái xe moto, tập trung mọi sự chú ý vào phía trước xe, vốn không để ý đến người qua đường hai bên đường. Thấy Hạ Thiên Tường như thế, Tô Nhược Hân lấy làm hân hoan. Anh không nhìn, nhưng cô có thể nhìn thoải mái. Cậu nhóc ở khu Z cũng rất bảnh trai. Hơi chếch về phía trước có một thằng nhóc cao cao có làn da ngăm ngăm, nhưng thứ hấp dẫn Tô Nhược Hân nhìn về phía đó lại không phải là thằng nhóc ấy mà là cửa hàng phía sau cậu nhóc. Có thể coi là một cửa hàng bán quần áo lớn nhất. Vừa nhìn vào đã thấy quần áo được bày ra la liệt. “Hạ Thiên Tường, dừng xe.” Chiếc xe quẹo một đường xinh đẹp rồi dừng lại, nhanh gọn dừng trước cửa hàng bán quân áo. Quần áo Z, kiểu của nam của nữ, kiểu hợp với người trẻ, kiểu hợp với người già, tóm lại người ở đẳng cấp hay độ tuổi nào cũng có thể tìm được quần áo phù hợp với mình ở nơi này. “Nhược Hân, em muốn mua quần áo sao?” Hạ Thiên Tường nhìn từng dãy từng dãy quần áo ở trong đó, hơi sững sờ.