Chương 1237 Đúng vậy, bọn họ muốn cùng giết cả hai người. Nhiều người đến thế, cô cứ mãi trốn tránh như vậy cũng không phải cách. Bởi vì càng chạy sẽ càng kiệt sức. Mà phía Hạ Thiên Tường, một mình chống lại mấy chục tên, còn là mấy chục người cầm dao nữa thật sự quá nguy hiểm. “Cẩn thận.” Mắt thấy một người vung dao muốn đánh lén sau lưng Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân hoảng hốt khiếp sợ, gần như bị dọa đến mất mật. “Keng” một tiếng, chính vào lúc Tô Nhược Hân hoảng sợ nhắm mắt, một cán dao đã đỡ lấy con dao đánh lén Hạ Thiên Tường. Chắc chắn không phải con dao trong tay Hạ Thiên Tường. Bởi vì con dao trong tay anh đang ra sức vung về phía một tên sát thủ khác ở trước mặt. Tô Nhược Hân trợn to mắt, viện binh của họ đến rồi. Hạ Tam Hạ Tứ đã đến. Hoặc là thực ra họ vẫn theo đuôi sau lưng cô và Hạ Thiên Tường, luôn bảo vệ họ từ xa vì không muốn phá hỏng thế giới riêng của họ. Thế nên phát hiện chỗ Hạ Thiên Tường xảy ra chuyện, vì cách hơi xa một chút nên giờ này mới đuổi đến nơi. Nhưng cũng xem như nhanh lắm rồi. Lúc đầu nhìn thấy Hạ Tam và Hạ Tứ, Tô Nhược Hân vẫn hơi lo lắng. Dù sao trước đây cô đã từng tận mắt trông thấy năng lực của hai người đàn ông này. Khi gặp phải mấy người A Phong, Hạ Tam và Hạ Tứ bị chứng sợ độ cao quả thật là hai con sâu bọ. Nhưng lúc này, dường như hai người họ không phải Hạ Tam và Hạ Tứ khi trước cô quen biết, chỉ trong thoáng chốc đã vật ngã được mấy người. Có thêm hai người họ tham gia, Hạ Thiên Tường như hổ thêm cánh, cho dù có ba đấu với mấy chục người cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhìn thấy áp lực bên Hạ Thiên Tường giảm bớt, Tô Nhược Hân lại dụ mấy người rời đi, như vậy có thể giảm bớt sức phản kháng cho ba người Hạ Thiên Tường. “Rắc…’ Dưới chân bị vấp phải thứ gì đó, Tô Nhược Hân ngã xuống dưới núi, mấy người cầm dao bầu lập tức lao về phía Tô Nhược Hân. “Nhược Hân…’ Hạ Thiên Tường vẫn luôn phân tâm nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân lập tức lo lắng, lao về phía cô như tên bắn… Bỗng một cơn đau truyền đến từ mắt cá chân, trong phút chốc Tô Nhược Hân không đứng dậy nổi. Nhìn thấy có cái bóng phản chiếu trên thảm thực vật chạy thẳng về phía cô. Thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ cái bóng cầm dao bầu. Tô Nhược Hân không đứng dậy kịp đành lắc người mới khó khăn tránh được con dao bầu kia. Nhưng lại có thêm một con dao bầu khác vung đến. Tô Nhược Hân vội vàng lăn đi, áo lông vũ trên người dính đầy cỏ, tuy có chật vật nhưng cuối cùng vẫn tránh thoát được một dao. Cô loạng choạng muốn đứng dậy tránh song trong nháy mắt lại có ba người xông đến, dao rựa trong tay bọn họ nhắm về phía cô, có ý muốn chém chết cô: “Đi chết đi.” Tô Nhược Hân hét lớn một tiếng, cuối cùng cô không tránh được nhắm mắt lại.